Cố Tương đã biết tên khu bệnh này qua bảng thông báo ở tầng trệt, nhưng không biết "Trung tâm trị liệu an bình" làm về gì, cũng không hiếu kì, nhưng lúc này khi đi trên con đường chủ yếu toàn là màu xanh, cô bất giác đi chậm lại.
Cách hai cánh cửa là một bồn cây, trên tường treo các bức tranh hồ nước xanh thẳm còn có cả ảnh chụp hoạt động của khu bệnh này. Ánh mắt lướt qua cửa phòng bệnh mở rộng, Cố Tương nhìn thấy trong phòng có hoa tươi cây xanh, tấm rèm màu xanh da trời, cửa sổ rộng, còn cả một ông lão đang ngồi trên ghế ngoài ban công được y tá đút thức ăn. Cách đó không xa có phòng nghỉ, mặt tường sử dụng gạch trắng, trên trần nhà là bóng đèn treo bằng dây xanh lá, chiếc bàn màu trắng, ghế sô pha màu vàng ấm, mang đậm phong cách Bắc Âu. Một căn phòng khác đề biển "Phòng chăm sóc", cửa đóng kín, Cố Tương không nhìn thấy bố cục bên trong.
Cô vừa đi vừa lấy di động ra, đánh vào "Trung tâm điều trị an bình", ngón cái trượt, không ngừng xem, còn chưa xem hết, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.
"Cố Tương?"
Cố Tương ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông trung niên phía trước mặc áo bác sĩ, đeo kính mắt gọng vàng.
"Thật sự là Cố Tương sao? Chú đã từng xem hình của cháu." Người nọ nói.
Cố Tương lên tiếng: "Bác sĩ Vu?"
"Là chú." Chủ nhiệm Vu đến gần cô, "Mẹ cháu hẹn chú ngày mai, sao giờ cháu đã đến rồi?"
"Hôm nay cháu không có việc gì, cho nên tuỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-menh-thu-bay/103324/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.