Trần Ninh Dương không thực sự để em gái ở viện vài ngày, lần này là muốn dọa con bé để lần sau không còn ăn uống như vậy nữa.
Thực sự là bó tay với tính tình thích làm gì thì làm không nghĩ tới hậu quả của con bé.
Trong lòng là người muốn đưa con bé về nhà nhưng ngoài mặt không chịu nhượng bộ.
“Anh hai cho em về nhà đi, em khỏe rồi có thể chạy từ đây về nhà cũng được.”
“Em chạy từ đây về nhà anh sẽ để em xuất viện.”
“Anh hai.”
Trần Ninh An có điên mới chạy bộ về nhà, chưa về tới nhà đã phải quay lại bệnh viện vì đuối sức.
“Được rồi, em theo anh đi khám rồi anh đưa em về.”
“Khám gì thế?”
“Khám não.”
“Trần Ninh Dương, anh đang nói não em có vấn đề đúng không?”
Trần Ninh An nổi giận đùng đùng bước ra ngoài đầu không thèm ngoảnh lại, anh là đồ tồi.
Trần Ninh Dương vội vã chạy phía sau dỗ dành, nhìn giống như cô gái phũ phàng và chàng trai lụy tình cố gắng níu kéo.
“Anh không có ý đó.”
“Em tới chỗ ông nội ở mấy hôm, anh đừng đi theo em.”
“Để anh đưa em đi.”
Em gái lớn rồi cũng không quản được.
Thời gian ngồi trên xe nhàm chán, cô lướt máy tính bảng không có gì thú vị, đột ngột hỏi.
“Tại sao anh không muốn em kết hôn với Hạ Minh Dương? Anh không muốn em lấy chồng sao?”
Trần Ninh Dương nhìn thoáng qua khuôn mặt em gái, trước đây anh đề cập tới chuyện của hai đứa con bé không muốn nghe, hai anh em còn có chút xích mích.
Chắc chắn em gái bình tĩnh mà hỏi mình không có dấu hiệu nổi giận anh mới trả lời.
“Vì anh mắt cậu ta nhìn em không giống như yêu em.”
“Ánh mắt như nào là yêu?”
“Anh không biết giải thích làm sao để em hiểu, hắn ta nhường nhịn em không phải cam tâm tình nguyện, đều là đàn ông với nhau đương nhiên anh biết.”
“Có một người bảo vệ chăm sóc, em hạnh phúc anh là người vui nhất.”
“Cho dù em không lấy chồng anh cũng nuôi được em cả đời.”
“Tại sao hôm nay hỏi anh, mỗi lần anh muốn nói em đều nổi giận.”
Trần Ninh An dựa đầu vào cửa kính, đột nhiên xe phanh gấp đầu của cô đập vào kính khiến cô kêu lên vì đau đớn.
“Anh hai.”
Trần Ninh Dương rất vô tội, anh chỉ phía trước có một đứa trẻ con lao xuống đường nhưng may tốc độ đi xe chậm không xảy ra tai nạn gì.
Trẻ con nhà ai sao không trông cẩn thận.
“Hừ.”
Xác nhận đứa trẻ chỉ bị xây xát nhẹ, trả đứa bé lại cho ba mẹ hai người tiếp tục đi.
Khi tới trước cửa nhà ông nội, Trần Ninh An mở miệng làm anh giật mình.
“Em không muốn kết hôn với hắn, anh giúp em rút lui an toàn được không?”
Trần Ninh Dương không tin vào tai mình, yêu cầu em gái lặp lại vài lần mới tin đây là sự thật.
“Không tự nhiên mà em thay đổi như vậy chứ?”
“Em phát hiện hắn cùng Lưu Tuyết Nghi mập mờ qua lại với nhau.”
Mặt Trần Ninh Dương trầm xuống, khẽ xoa đầu em gái.
“Chuyện này để anh giải quyết, đảm bảo em không bị ảnh hưởng.”
Trần Ninh An biết khả năng anh trai mình làm được, anh ở trên thương trường bao nhiêu năm, Hạ Minh Dương còn đang là học sinh cấp 3 làm sao đấu lại người trưởng thành.
“Anh biết Hạ Minh Dương có chú ba không?”
“Không biết.”
Trần Ninh An cũng sớm đoán được anh trai không biết, số lần cô tới Hạ gia nhiều hơn anh còn không phát hiện ra, chắc là ông nội sẽ biết.
“Em vào hỏi ông nội.”
“Mục đích em tới đây chỉ để hỏi ông thôi đúng không? Hay là em ở đây vài ngày thật đấy.”
Trần Ninh An thẳng lưng bước đi như không nghe thấy, vốn dĩ chỉ định hỏi xong rồi về nhưng vẫn nên ở lại đây mấy hôm, lâu rồi cũng chưa gặp ông nội.
“Em ở đây anh về đi.”
“Anh cũng ở đây.”
Trần Ninh An khoanh tay khuôn mặt nghiêm túc giống như trưởng bối căn dặn trẻ con.
“Anh rảnh vậy thì nên tìm bạn gái rồi kết hôn đi, đừng suốt ngày bám theo em như vậy.”
“Cho anh thời gian tới tết năm nay dẫn bạn gái về ra mắt.”
Xoay người đi phía trước mỉm cười lẩm bẩm: “Đồ trẻ con.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]