Một đêm an tĩnh trong thấp thỏm cuối cùng cũng trôi qua, lúc Tô Dịch mở mắt, bên ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao đến đỉnh đầu. Tuy trong phòng không cảm nhận được cái không khí nóng nực vì điều hòa vẫn bật, thế nhưng chỉ cần nhìn những ánh vàng hắt lên khung cửa, anh biết, thời tiết hôm nay không thể coi là đẹp được. Có lẽ là rất nóng.
Tạ Đình nằm trong lòng Tô Dịch giấc ngủ cũng đã no đủ, cô khẽ nhấc mí mắt lên, đồng tử trầm tĩnh yên lặng nhìn sườn mặt cương nghị của người đàn ông đang ôm mình. Mấy ngày nay, cô đã quen với những hành động thân mật giống như tình nhân của họ, cho nên hiện tại cũng không có bài xích nhiều lắm.
Nghiêng mặt nhìn ánh mặt trời bên ngoài, Tạ Đình chậm rãi mở miệng:” Mấy giờ rồi”
Tô Dịch cầm điện thoại lên nhìn, lông mày hơi nhíu lại:” Gần tám giờ rồi. Dậy thôi, hôm nay tôi với em phải về Mộc Tử”
Tạ Đình lập tức ngồi dậy, cô nhặt quần áo vương vãi dưới đất mặc vào, lại nhặt áo mưa vất đầy dưới đất mang vào thùng rác trong nhà vệ sinh. Cô liếc nhìn Tô Dịch mặt không đỏ mặc quần áo, ánh mắt dừng lại ở vật đàn ông ngạo nghễ cứng rắn chào cờ, môi hồng mím lại. Đêm hôm qua, bọn họ đã không biết mệt mà làm đến tận sáng, thể lực hao kiệt, cô thật không nghĩ rằng anh vẫn dồi dào như thế.
Tạ Đình thở hắt, cô xoay người đi đánh răng rửa mặt, lúc nửa chừng Tô Dịch cũng bước vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-menh-doi-nay-no-nhau/1945850/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.