"Em còn làm loạn như vậy, có tin anh sẽ khiêng em lên giường không?"
Lúc Từ Dã nói lời này, Thời Hoan đang nhìn không chớp mắt, nét mặt anh có chút lạnh lùng nhưng ánh mắt lại tối đen khiến người ta phải sợ hãi.
Anh vừa dứt lời, Thời Hoan liền ngồi lại nghiêm chỉnh, khẽ ho hai tiếng, trong nháy mắt khôi phục dáng vẻ bình tĩnh.
Không được, lỡ mà có làm loạn với anh nữa, Thời Hoan sợ hôm nay mình thật sự không ra được khỏi nhà mất.
Thời Hoan cười hì hì, ngoan ngoãn ăn sandwich, ngụy biện một câu: "Em chỉ đùa chút thôi, đùa chút thôi mà, anh hạ hỏa trước đi."
"Sáng sớm đừng có đùa kiểu này." Từ Dã nheo mắt, tiếp tục ăn bữa sáng của mình, giọng nói khàn khàn, ý tứ sâu xa, "Nếu không thì khó lòng bảo toàn tính mạng."
Thời Hoan: "........."
Sợ sệt.jpg
"Được rồi, sau này tuyệt đối không làm loạn với anh nữa, em hứa." Lời nhắc nhở này đương nhiên vô cùng có hiệu quả, Thời Hoan nghe thấy âm thanh sợ hãi phát ra từ tận đáy lòng, liền thành thật nhận sau, nhanh chóng đổi đề tài, "Phải rồi Từ Dã, em có ý này."
Từ Dã uống một ngụm sữa đậu nành, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn cô, không đoán được lúc này trong đầu cô lại nảy ra ý nghĩ kỳ quái gì, "Lại nghĩ đến cái gì nữa?"
"Anh nói xem, từ khi hai chúng ta ở bên nhau hình như vẫn chưa từng đi du lịch bao giờ." Thời Hoan nói xong, dùng đầu ngón tay miết miết trên mặt bàn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-menh-cua-anh-tinh-yeu-cua-em/2230980/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.