Trước đó Từ Dã đã tính đến chuyện có thể nửa đêm Thời Hoan sẽ tỉnh lại nên chuẩn bị một chút lương thực.
Lúc này trong mắt Thời Hoan, thức ăn nước uống quả thật giống như là món quà thần linh ban tặng. Cô ăn như hổ đói, cũng không bận tâm có bị nghẹn hay không, vất vả lắm mới đẩy lui được cơn đói đi một chút.
Cô vừa tỉnh lại, cũng không dám ăn quá nhiều, nếu ăn uống quá độ chỉ sợ ngày mai dạ dày cũng khó chịu.
Nghĩ thôi, Thời Hoan lười biếng ngáp một cái, hai mắt dâng lên chút nước, cô dụi dụi mắt nhân tiện cử động cánh tay và cổ một chút, phát hiện ra đã gần như hồi phục hoàn toàn, cảm giác đau nhức cũng không còn nhiều, cả người cô thả lỏng hơn.
Xem ra ngoại trừ chân trái của cô thì căn bản không có vấn đề gì hết.
Cô cũng thật là may mắn, có thể trải qua trận động đất mà gần như không hề tổn hại gì.
Thời Hoan nhớ lại suy nghĩ của mình lúc bị chôn dưới đống đổ nát, nghĩ tới việc cô mắng chửi ông trời vì không quan tâm đến mình, suy nghĩ này khiến cô không khỏi câm nín, trong lòng âm thầm nói lời xin lỗi với ông trời.
Đại nạn không chết tất có phúc về sau, ông trời mở mắt, để cô có thể sống sót trong trận thiên tai này.
Thật ra mà nói, ngoại trừ cuộc bắt cóc năm năm về trước, Thời Hoan chưa bao giờ trải qua cảm giác căng thẳng như vậy, cảm giác sợ hãi đứng trên ranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-menh-cua-anh-tinh-yeu-cua-em/2230945/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.