Trong quá trình tiến hành tìm kiếm cứu nạn, Thời Hoan vô tình phát hiện ra một vết máu trên thân cây khô.
Vết máu có vẻ như vẫn còn mới, Thời Hoan giơ đèn pin loại nhỏ lên, quan sát dấu máu đỏ tươi này.
Cô cũng không chắc chắn lắm, dù sao cũng không thể biết được có đúng hay không vì thời tiết ẩm thấp ở nơi này đã tác động đến dấu vết, càng không biết có phải là do người bị thương để lại hay không.
Có điều, bọn họ đã đi theo hướng mà người lính ban nãy chỉ, khả năng gặp được ba người còn lại trong đội là rất lớn.
Thời Hoan chỉ hi vọng, không gặp phải xác người hoặc là người đã hấp hối.
Cũng không phải là sợ, chỉ là... mặc dù đã quen với chuyện sống chết nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút nặng nề.
Đột nhiên cảm thấy, cuộc sống an nhàn nơi thành phố, thật sự là quá sức tốt đẹp.
Trong đầu bỗng nhiên lơ đãng, Thời Hoan thấy buồn cười, cô nhẹ nhàng lắc đầu. Đèn pin trong tay hơi chếch đi một chút, trùng hợp soi sáng xuống mặt đất, Thời Hoan liền nhìn thấy vết đỏ trên thảm cỏ xanh, dường như cũng là máu bắn xuống.
Cô cẩn thận, nhìn về phía vách núi nhỏ bên cạnh, trong lòng không khỏi nghi ngờ, liền dè dặt cúi người thăm dò, quả nhiên phát hiện ra dưới sườn núi có một hang động nhỏ.
Thời Hoan nghiêng đầu, thử ước lượng đại khái, phát hiện ra vừa đủ để người có thể chui vào, đúng là một nơi lý tưởng để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-menh-cua-anh-tinh-yeu-cua-em/2230919/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.