Thời Hoan rơi vào trong mộng cảnh.
Cô nằm trong một căn phòng tối tăm ẩm thấp, hai mắt bị che kín bởi một miếng vải đen, không nhìn thấy chút ánh sáng nào.
Hai tay bị trói ra phía sau, cổ chân cũng bị dây thừng buộc chặt.
Bất lực lại tuyệt vọng, trong phòng còn có một chiếc đồng hồ, âm thanh tíc tắc vang lên vô cùng rõ ràng, khiến cho cảm giác sợ hãi càng lúc càng khuếch đại, dần dần đánh đổ phòng tuyến trong lòng người ta.
Thời Hoan cảm giác dường như mình đã chết rồi, nhưng sự thật thì không.
Mơ hồ hỗn loạn.
Cô đưa tay chạm vào người bên cạnh, nhận ra đối phương vẫn còn đó liền thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng thả lỏng hơn một chút.
Hai người đã cảm thấy đói bụng từ lâu chẳng còn sức để nói chuyện, không ai hé răng nửa lời, chỉ dựa sát vào nhau.
Cũng không biết qua bao lâu, màn đen tăm tối như muốn bịt kín thế giới của cô, lúc Thời Hoan đang buồn ngủ thì nghe thấy tiếng mở cửa.
Ngay khi một con tin bị lôi ra bên ngoài, nhiều tiếng kêu thảm thiết phảng phất như khắc sâu vào trong lòng Thời Hoan, biết bọn họ đã đáng cửa rời đi nhưng cô vẫn khó có thể bình tĩnh lại.
Ký ức ngắn ngủi chợt lóe lên.Đêm đen mịt mù, Thời Hoan muốn nắm chặt thứ đó nhưng bàn tay lại bị đâm chảy đầy máu tươi.
Da thịt nơi mắt cá chân bị cắt ra, cô có thể cảm nhận được một dòng dịch nóng tuôn trào trong nháy mắt, chậm rãi chảy men theo làn da lạnh lẽo của cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-menh-cua-anh-tinh-yeu-cua-em/125083/chuong-26-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.