Sau khi rời khỏi quân khu, Từ Dã trở về nhà một chuyến.
Anh dừng xe lại, cất tài liệu đi, lúc này mới từ từ rút chìa khóa ra, bước xuống khỏi xe.
Đi vào tiểu viện, đúng lúc bắt gặp mẹ mình đang thảnh thơi tưới hoa, Từ Dã cất tiếng gọi, bước lên phía trước.
Mẹ Từ nghe thấy giọng con trai mình liền đứng dậy, bà đẩy chiếc kính trên sống mũi, thở dài khe khẽ, quay đầu nhìn về phía Từ Dã. vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
Không đợi Từ Dã mở miệng, mẹ Từ đã biết rõ ý của anh, "Lại phải đi à?"
"Vâng, nhiệm vụ vừa chuyển xuống trưa nay, ngày mai lên máy bay." Từ Dã thẳng thắn thừa nhận, liếc nhìn trong phòng, "Cha đâu ạ?"
"Ông ấy và chú con đi câu cá rồi, chắc giữa trưa sẽ về, chờ chút đi." Mẹ Từ đặt bình tưới cây sang một bên, cúi người cầm lấy cái kéo, ngồi xổm xuống cắt tỉa cành lá, giữa hai hàng lông mày tràn ngập ý cười bất đắc dĩ, "Con đó, mỗi lần về nhà đều là nói lời từ biệt, con không cần nói mẹ cũng biết cả rồi."
Từ Dã hơi nhún vai, không tỏ rõ ý kiến, rơi vào trầm mặc.
Những năm qua đúng là anh rất ít khi về nhà, dù sao cũng là vì lý do nghề nghiệp, mỗi giờ mỗi phút anh đều có thể nhận được nhiệm vụ mới, thời gian ở bên cha mẹ thật sự ít ỏi.
Có điều cũng may cha mẹ đều nghĩ thoáng, dù không quá ủng hộ nhưng vẫn tôn trọng nghề nghiệp của con trai, không vì việc này mà xảy ra xung đột gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-menh-cua-anh-tinh-yeu-cua-em/125077/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.