“Làm sao bây giờ anh Lưu, em cảm thấy em xong đời rồi.”
Giọng điệu Trương Đông Húc đau xót, tiếng nói trầm thấp, cả người như mất hồn.
Lưu Phong đứng bên cạnh không kìm được liếc mắt hỏi cậu ta: “Cậu làm gì rồi hả?”
“Ôi, em nói lung tung rồi.” Trương Đông Húc vò tóc mình mấy lần, vẻ mặt đầy lo lắng, “Hình như em đã mắng chị dâu tương lai.”
Vẻ mặt Lưu Phong mờ mịt.
Đùa cái gì vậy, ở đâu nhảy ra một chị dâu tương lai?
Đúng lúc, nhóm người vừa tụ tập, Trì Nhuyễn cầm theo máy ảnh quay lại. Cô ấy liếc mắt nhìn Từ Dã một cái, lại nhìn thấy Lý Thần Ngạn đứng kế bên, không hỏi ngẩn người.
Gần như theo bản năng, Trì Nhuyễn quay đầu nhìn về phía Trương Đông Húc, sắc mặt phức tạp nhìn cậu ta.
Một lát sau, cô dùng khẩu hình lặng lẽ ra hiệu…
Tiểu huynh đệ, xin lỗi.
Trương Đông Húc: “…”
Cậu ta cảm thấy oan ức không chịu được.
Cậu ta lo lắng đề phòng, chỉ sợ Thời Hoan tiết lộ ra chuyện gì đó, nhưng Thời Hoan vẫn giữ mặt mũi cho cậu ta, vẫn luôn nói cười vui vẻ với Lý Thần Ngạn, không hề có chút nào là khó chịu.
Sau đó cả đoàn lên máy bay về nước. Trì Nhuyễn tự động nhường chỗ trống bên cạnh Từ Dã cho Thời Hoan, nháy mắt ra hiệu cho cô.
Thời Hoan nhớ đến những việc xảy ra trong phòng y tế, vết thương ở vai trái rõ ràng đã băng bó cẩn thận lúc này lại mơ hồ đau nhức.
Cô cũng nháy mắt với Trì Nhuyễn, tỏ ý rằng mình không muốn ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-menh-cua-anh-tinh-yeu-cua-em/125061/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.