Bởi vì tình hình chính trị quân sự căng thẳng, hội nghị quân sự được mở trước thời gian, bữa tiệc long trọng mà các giới chính trị xã hội Thiên Thành muốn tổ chức để tiễn Hạ Hán Chử xuống phía nam chinh chiến cũng hủy bỏ. Buổi sáng cùng ngày, anh lên xe lửa gấp rút xuống phía nam đi Bảo Định. Tô Tuyết Chí không chen chúc cùng với các quan chức và thương nhân của Thiên Thành tại nhà ga để tiễn anh. Tất cả những lưu luyến, lo lắng và hy vọng đều nằm trong những lời dặn dò trước khi chia tay vào buổi sáng nay rồi. Anh cũng nói với cô, anh sẽ quay về sớm. Vậy thì không cần nghĩ nhiều làm gì, cứ chờ anh là được. Một tuần sau, lại là một buổi cuối tuần, sẩm tối, Tô Tuyết Chí xong việc quay trở lại nhà thuê ở trong thành. Trước khi đi Hạ Hán Chử đã làm xong thủ tục ra nước ngoài du học cho em gái. Hạ Lan Tuyết sẽ học ở tại một trường y Thụy Sĩ, vé tàu cũng đã đặt xong hết rồi, sáng ngày mai sẽ đi. Tối nay cô muốn cùng anh họ đi Hạ công quán ăn cơm với Hạ Lan Tuyết, sáng mai đưa cô ấy lên tàu. Tài xế nhà họ Hạ cùng với cô hầu nhỏ Mai Hương sẽ đi theo cô ấy. Lẽ ra thím Hạ và lão Lỗ cũng muốn đi cùng để chăm sóc cô ấy, nhưng bị cô ấy từ chối, nói họ đã lớn tuổi rồi, không cần vất vả như vậy, cô ấy đã lớn, có thể tự chăm sóc cho mình được. Diệp Hiền Tề đã trở về, đang ở trong phòng, nghe tiếng gọi của Tô Tuyết Chí ở bên ngoài thì đáp to: – Vào đây, vào đây xem giúp anh cái. Như này có được không? Tô Tuyết Chí đến cửa phòng anh ta, thấy anh ta đã thay bộ cảnh sát bằng bộ âu phục, đang chải tóc trước gương thì cười: – Đẹp trai lắm. Anh đã nghĩ kỹ rồi à? Ngày ra nước ngoài của Hạ Lan Tuyết càng đến gần thì anh họ cô càng không vui, mấy ngày hôm trước cuối cùng không kìm được nữa, chạy đến trường y tìm cô, nói cũng muốn đi du học, tiếp tục học chuyên ngành kinh tế mà anh ta đang học dang dở, hỏi ý kiến của cô có ủng hộ hay không ủng hộ, lại lo lắng nếu ông bô ở nhà biết được, có đánh gãy chân mình hay không. Đương nhiên, lúc này anh ta muốn đi Tây Dương. Tại sao anh ta lại có suy nghĩ như thế, Tô Tuyết Chí đương nhiên biết rõ. Anh họ thực ra là một người thông minh, nhưng lại không kiên trì. Nếu anh ta thật sự đi du học, đương nhiên là chuyện tốt. Tô Tuyết Chí lúc ấy chỉ nói hai điểm. Thứ nhất, hy vọng anh ta đi là học hành đàng hoàng, mà không phải đi với một mục đích khác. Thứ hai, nếu anh ta muốn, cũng đã quyết tâm, cô sẽ nói giúp anh ta với cậu. Mấy ngày qua, thấy anh ta lại trở lại dáng vẻ vui vẻ như ban đầu, lẽ nào đã hạ quyết tâm rồi? Diệp Hiền Tề nói: – Anh nghĩ rồi, vẫn nên đợi em tốt nghiệp đã, sau đó có dự tính gì thì anh sẽ đi nước ngoài sau. Hạ tiểu thư có người nhà đi cùng rồi, tới bên kia cũng có người giúp đỡ. Em thì chỉ có một thân một mình, anh không yên tâm. Tô Tuyết Chí cảm động: – Thực ra em không sao đâu. Anh không phải lo cho em. Diệp Hiền Tề xua tay: – Quyết định như thế đi. Dù sao em cũng sắp tốt nghiệp rồi, chuyện của anh cứ từ từ đã. Mà nửa đường bỏ mặc em, anh sao xứng làm anh của em được. Tô Tuyết Chí cười, gật đầu: – Cũng được, anh cứ suy nghĩ kỹ rồi quyết định. Em về phòng đã. Cô lấy chìa khóa mở cửa phòng mình ra, vừa đi vào đã nhìn thấy hòm thuốc trên bàn hình như không đúng vị trí, liền hỏi: – Anh ơi, anh vào phòng em à? Diệp Hiền Tề kêu lên: – Đúng rồi! Buổi tối cuối tuần đó, nửa đêm nửa hôm Vương công tử đột nhiên dầm mưa chạy tới tìm anh, mặt mũi bầm dập, cả người ướt sũng như rơi vào nồi canh, hình như còn uống rượu nữa, vừa mới vào đã chẳng nói năng gì lập tức hôn mê. Anh hoảng cả hồn vội vào phòng em cầm hòm thuốc ra đánh thức anh ta dậy. Lúc anh ra ngoài gọi xe kéo cho anh ta, quay về, trời ơi em đoán được không, anh ta đi mất tiêu rồi! Diệp Hiền Tề vừa nói vừa đi tới. - …Lúc đó anh chẳng hiểu ra sao cả. Hai ngày trước nghe quân của anh nói, buổi tối ngày đó tại khách sạn Thiên Thành anh ta bị người ta tẩn cho một trận, đầu bị dẫm dưới đất, chẳng trách… Anh ta lắc đầu. – Trong nhà đột ngột xảy ra chuyện, còn gặp phải chuyện đó, trong lòng nghĩ quẩn là điều rất dễ hiểu. Nhưng chắc là trong lòng uất ức lại không có chỗ trút, coi anh là bạn, nên mới tới tìm anh…Tiếc là anh cũng chẳng giúp được gì. Tô Tuyết Chí nghe anh họ nói vậy kéo ngăn kéo ra, lấy một quyển notebook đặt bên trong đó, còn có một cây bút máy. Đây là món quà nhỏ cô chuẩn bị dành tặng cho Hạ Lan Tuyết đi du học. Ngoài quyển sổ và cây bút, cô còn đặt một tấm thiếp bên trong đó, do tự tay cô viết. Ngoài những lời nhắc nhở và tips đi du học, cô còn dặn dò hai chuyện riêng tư của con gái với nhau mà khi gặp mặt không tiện nói. Thứ nhất là cô nói với Hạ Lan Tuyết, theo kinh nghiệm của cô, vào mấy ngày đặc biệt của tháng, thứ cần dùng có thể dùng băng y tế của một thương hiệu nào đó sản xuất tại Mỹ. Loại băng vệ sinh đó khả năng thấm hút rất tốt, lại sạch sẽ, thoải mái dễ chịu hơn là băng vệ sinh truyền thống. Thứ hai, cô nhắc nhở cô ấy, nếu có gặp người mình thích, cảm thấy có thể ở bên nhau lâu dài, thì cần ghi nhớ tự bảo vệ mình. Điều này rất quan trọng. – Em tặng cô ấy gì đấy? Còn thiếp nữa? Em viết gì vậy? Anh họ thò đầu vào muốn xem. Tô Tuyết Chí gấp lại, đi ra ngoài. – Bí mật giữa phụ nữ với nhau, không có chuyện của anh đâu. Diệp Hiền Tề lầu bầu một tiếng, đi theo ra ngoài. Hai anh em lên xe kéo đi Hạ công quán, lúc đến nơi nhìn thấy bên ngoài có một chiếc ô tô ở đó. Lão Hạ gác cổng nói cho họ biết, Vương công tử tới tiễn tiểu thư. Tô Tuyết Chí đi vào, nhìn thấy Vương Đình Chi đang ngồi trên sô pha phòng khách nói chuyện với Hạ Lan Tuyết. Anh ta đã cắt tóc, mặc quân trang, cả người đầy tinh thần, cũng không biết đang nói gì mà cùng Hạ Lan Tuyết cười rất vui vẻ, khác hoàn toàn với dáng vẻ buổi tối hôm xảy ra chuyện tại khách sạn Thiên Thành một tuần trước. Đang cười nói, cả hai thấy hai anh em đi vào thì quay đầu lại nhìn, ngừng nói chuyện. Hạ Lan Tuyết vội chạy ra đón, nói cho Diệp Hiền Tề với Tô Tuyết Chí biết ngày mai Vương Đình Chi sẽ đi xuống phía nam hội hợp với anh trai mình, biết ngày mai cô ấy cũng lên tàu đi du học nên đến thăm cô ấy. Diệp Hiền Tề đi qua chào hỏi Vương Đình Chi: – Tối hôm đó anh làm sao vậy, tôi gọi xe xong quay về đã thấy anh đi rồi. Vương Đình Chi đứng lên, cười gượng: – Tối đó say quá, thật là mất mặt, đã làm phiền anh Diệp rồi. Diệp Hiền Tề và Vương Đình Chi tuổi tác đoán chừng tương đương nhau, Tô Tuyết Chí cũng không biết hai người này từ khi nào mà quan hệ lại trở nên tốt như vậy, đã bắt đầu xưng hô anh em rồi. Cô nhìn qua. Diệp Hiền Tề bật cười, vỗ vỗ cánh tay anh ta: – Anh không sao là tốt rồi, làm tôi sợ hết hồn. Là sắp nhập ngũ à? Anh ta đánh giá quân trang trên người Vương Đình Chi, – Tốt quá! Vừa rồi suýt nữa thì tôi không nhận ra anh đấy. Hay là tôi cũng đi tìm chú họ để chúng ta đi cùng nhau luôn… Tô Tuyết Chí hắng giọng hai tiếng. Diệp Hiền Tề quay sang nhìn em gái, ngậm miệng gấp. Vương Đình Chi yên lặng. Hạ Lan Tuyết mời Tô Tuyết Chí vào trong, nói với Vương Đình Chi: – Anh Đình Chi, anh cũng ở lại ăn cơm nhé. Vương Đình Chi cười: – Anh còn có việc, không ở lại được đâu. Sáng mai anh không thể tiễn em được rồi, chúc em thuận buồm xuôi gió, sớm học thành tài trở về. Hạ Lan Tuyết biết anh ta ngày mai đi, buổi tối chắc sẽ có việc khác nên cũng không giữ lại, cảm ơn anh ta, mỉm cười gật đầu nói: – Không sao ạ, em cũng chúc anh tâm tưởng sự thành! Ngày mai Tô thiếu gia sẽ đưa em đi. Vương Đình Chi mỉm cười gật đầu, tạm biệt với Diệp Hiền Tề, cuối cùng quay sang Tô Tuyết Chí, ánh mắt rơi xuống mặt cô một lúc. Thấy anh ta tinh thần thay đổi, giống như là thoát thai hoán cốt, Tô Tuyết Chí cũng mừng thay cho anh ta, chủ động đi tới nói: – Vương công tử anh yên tâm, ngày mai tôi sẽ đưa Hạ tiểu thư lên tàu… Dẫu sao thì anh ta cũng sắp lên chiến trường rồi. Trước kia cũng không phải là không có qua lại. Thời điểm khó khăn nhất cô bị Hạ Hán Chử “làm khó”, anh ta từng ủng hộ cô, tuy rằng cô từ chối, nhưng cô vẫn luôn nhớ ân tình đó. Cô đang định nói một hai câu tốt đẹp chúc mừng anh ta, còn chưa nói gì đã thấy anh ta cụp mắt, gật đầu với mình, hơi mang vẻ hấp tấp đi ra ngoài. Tô Tuyết Chí nhận thấy được anh ta hình như không muốn nói chuyện với mình, cô đoán có lẽ trong lòng anh ta vẫn còn ngại chuyện xảy ra vào buổi tối tuần trước, thấy mất mặt, dẫu sao thì tối đó anh ta đúng là quá thảm hại đi. Cô dĩ nhiên không miễn cưỡng, liền thôi, nhìn Hạ Lan Tuyết cùng anh họ cùng tiễn anh ta ra ngoài, tiếp theo, hai anh em cùng ăn bữa cơm với Hạ Lan Tuyết. Diệp Hiền Tề nói anh ta đã xin nghỉ rồi, ngày mai sẽ đi cùng Hạ Lan Tuyết, đưa cô ấy đến Quảng Châu, sau đó mới quay về. Đến Quảng Châu rồi, con tàu sẽ đi đến Đông Nam Á, rời Malacca, rồi đi theo kênh đào Suez vào biển Địa Trung Hải, vượt đại dương trong hai ba tháng mới đến đích đến. Hạ Lan Tuyết vội nói không muốn làm phiền anh ta. Diệp Hiền Tề gãi đầu: – Cô họ, nếu cô không chê con người cháu nói nhiều vô dụng, phiền nhiễu đến cô, thì cháu thật sự không vấn đề gì đâu. Hạ Lan Tuyết lén liếc sang Tô Tuyết Chí. Tô Tuyết Chí vờ như không thấy. Hạ Lan Tuyết cắn môi: – Thế tùy anh. Diệp Hiền Tề mừng rỡ, rối rít hỏi cô ấy muốn ăn gì, tối về sẽ mua cho cô ấy để ngày mai mang lên tàu ăn. Hạ Lan Tuyết lắc đầu, nói không muốn ăn gì cả, nét mặt ảm đảm. Tô Tuyết Chí đuổi anh họ đi, mình thì đưa Hạ Lan Tuyết lên tầng, xem cô ấy chuẩn bị mọi thứ để đi du học, đưa quà tặng cho cô ấy. Hạ Lan Tuyết vui vẻ cầm cây bút máy, lại mở quyển sổ ra, thấy tấm card, đọc xong, nét mặt hơi đỏ hồng, thì thầm cảm ơn Tô Tuyết Chí, bỗng nhiên, mắt lại đỏ lên, nhào vào lòng cô, ôm lấy cô, chôn mặt vào ngực cô, không nói lời nào. Tô Tuyết Chí biết tâm tình cô ấy, ôm lấy cô ấy vỗ về an ủi. Sau một lúc lâu, Hạ Lan Tuyết chậm rãi đứng thẳng lên, nói: – Chị Tô ơi, nhiều năm qua, sinh nhật anh em chính anh ấy cũng chẳng nhớ. Năm ngoái sinh nhật anh ấy, em nhớ tối đó anh ấy về rất muộn, em nấu một bát mỳ cho anh ấy, nhưng sau đó em lại cãi nhau với anh ấy… Tô Tuyết Chí dịu dàng nói: – Về sau sinh nhật anh ấy, chị sẽ ghi nhớ thay em. Chị cũng bảo đảm, vào ngày sinh nhật của anh ấy, chị sẽ không cãi nhau với anh ấy… Hạ Lan Tuyết gật đầu, nói tiếp: – Anh em tính tình không tốt mấy đâu, về sau nếu anh em có làm chị tức giận, chị cứ mặc kệ anh ấy… Vừa nói vừa rơi nước mắt. Tô Tuyết Chí lau nước mắt cho cô ấy, cười nói: – Chị sẽ không mặc kệ anh ấy. Chị sẽ mắng anh ấy. Tính tình của chị còn xấu hơn anh ấy nữa. Hạ Lan Tuyết phì cười, ngừng khóc, lại nhào vào lòng cô, ôm cô một lát, cuối cùng nói: – Em đỡ nhiều rồi. Chị Tô, anh em may mắn gặp được chị, em đi rồi cũng an tâm nhiều. Tô Tuyết Chí tiếp tục ôm cô ấy một lát, hỏi tối nay có cần mình ở lại với cô ấy không. Hạ Lan Tuyết lắc đầu: – Không cần, em không sao ạ. Chị Tô bận việc, em biết mà. Chị cũng nên về sớm nghỉ ngơi đi. Còn đang trò chuyện, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Diệp HIền Tề ồn ào: – Hai người đang nói gì đấy, đóng cửa thần thần bí bí! Cô họ thật sự không muốn ăn gì à? Lần trước khoai tây chiên giòn cháu mang đến cô họ nói rất ngon, cô họ còn bảo cháu đi mua thêm nữa. Cháu mua ở tận chợ phía nam, đi hết gần nửa Thiên Thành đấy. Cô họ muốn ăn thì nói đi, cháu đi mua luôn bây giờ có khi còn kịp, sáng mai sợ là không kịp đâu. Cháu nói này, giờ cô họ không ăn, lần tới không biết khi nào mới được ăn đấy. Hạ Lan Tuyết mặt nơi nóng lên, nhìn Tô Tuyết Chí, dậm chân: – Anh ấy thật đáng ghét. Làm như em thích ăn lắm không bằng… Tô Tuyết Chí buồn cười, qua đi mở cửa nói: – Anh muốn mua thì mau đi đi. Tranh thủ còn kịp. Diệp Hiền Tề nghĩ cũng đúng, vội chạy biến đi. Tô Tuyết Chí trò chuyện thêm với Hạ Lan Tuyết một lúc, thấy thời gian cũng muộn rồi, cảm xúc của Hạ Lan Tuyết cũng đã ổn định, trong lòng an tâm, liền hẹn sáng sớm mai gặp nhau, sau đó đứng lên ra về. Tài xế của nhà họ Hạ ngày mai đi theo Hạ Lan Tuyết ra nước ngoài, tối nay ngủ tại Hạ công quán. Hạ Lan Tuyết dặn dò tài xế đưa Tô Tuyết Chí trở về, lão Hạ ra mở cổng, lại thấy con đường đối diện với cổng lớn có một chiếc xe đỗ ở đó, trong xe có người, hình như đang hút thuốc, thấy Hạ công quán mở cổng thì xuống xe, ném điếu thuốc đi, đi tới. – Anh Đình Chi? Em tưởng anh đi rồi ạ? Hạ Lan Tuyết kinh ngạc. – Anh có lời muốn nói với Tô thiếu gia, tiện đưa cậu ấy về luôn. Vương Đình Chi nói. Hạ Lan Tuyết vâng một tiếng, nhìn sang Tô Tuyết Chí. Tô Tuyết Chí thấy khó hiểu, nhìn Vương Đình Chi, do dự một chút liền bảo Hạ Lan Tuyết đi vào nhà, sau đó quay qua đã thấy Vương Đình Chi quay lại chiếc xe, mở cửa xe cho mình. Cô đành phải qua đó, lên xe. – Quay về trường y à? – Anh ta hỏi. Tô Tuyết Chí đáp phải, anh ta liền lái xe đi về phía thành bắc. Tô Tuyết Chí ngồi trong xe đợi một lúc lâu, thấy anh ta chỉ chăm chú lái xe chứ không nói gì, cô cũng không hỏi, chỉ kiên nhẫn chờ. Ra khỏi thành rồi, ô tô đi trên con đường hoang dã kia, thấy sắp đến trường học, anh ta vẫn không nói lời nào, cô không kìm được nữa liền hỏi: – Vương công tử, anh có gì muốn nói thì nói đi. Vương Đình Chi vẫn không lên tiếng, tiếp tục lái xe Anh ta lái xe đến gần cổng trường, đỗ lại. Bên ngoài bóng đêm dày đặc, trong xe càng tối tăm không ánh sáng. Tô Tuyết Chí thấy anh ta ngồi yên bất động, lại chờ một lát, lặng lẽ nhíu nhíu mày. – Anh không muốn nói gì thì tôi đi đây. Cám ơn anh đã đưa tôi về. Lái xe cẩn thận nhé. Cô đang muốn xuống xe, bỗng nghe anh ta nói: – Lúc trước ở trên thuyền cậu đã cứu tôi, tôi hình như vẫn chưa từng cảm ơn cậu. Lúc này không biết có cơ hội trở về để cảm ơn cậu không nữa. Anh ta từ từ quay mặt sang, nhìn Tô Tuyết Chí. Tô Tuyết Chí sửng sốt, không ngờ anh ta lại nói với mình câu này, sự không vui vừa rồi trong lòng lập tức tiêu tan. – Thực ra tôi không làm gì cả. Cô nói. – Lúc ấy ở trên thuyền, người thật sự cứu anh là Tư lệnh Hạ. Anh không cần phải khách sáo với tôi đâu. Bóng dáng của Vương Đình Chi vẫn vẫn không nhúc nhích trong bóng đêm, sau một lúc, anh ta bỗng bật cười khẽ. – Phải, – Anh ta mỉm cười, – Cậu nói rất đúng. Tôi không quên, chưa bao giờ quên. Tô Tuyết Chí cũng cười, chân thành nói: – Anh có thể tỉnh lại, tôi nghĩ anh Tư của anh vô cùng vui mừng. Tôi cũng thế. Anh ta cười, sau đó lại rơi vào yên lặng. – Vậy, chúc anh xuống phía nam thuận lợi, sớm ngày chiến thắng trở về. Tô Tuyết Chí gật đầu với anh ta, tạm biệt, sau đó xuống xe đi vào. Cô vào cổng trường, trong lúc vô tình quay đầu lại để nhìn, thấy chiếc ô tô vẫn còn ở đó trong bóng đêm. Cô chỉ nhận thấy Vương Đình Chi thay đổi rất lớn. Cả người, từ trong ra ngoài, hoàn toàn như thay đổi thành một người khác. Nhưng mà, trong nhà đột ngột xảy ra biến cố, mất đi bùa hộ mệnh, anh ta vốn cao ngạo có thể mau chóng một lần nữa đứng lên, sẵn sàng ra chiến trường, thật sự là điều đáng quý. Như vậy rất tốt. Đối với sự thay đổi này của anh ta, Tô Tuyết Chí cũng không nghĩ nhiều. Hiện tại cô thật sự quá bận, không rảnh để phân tâm. Buổi sáng ngày hôm sau, Đinh Xuân Sơn lái xe tới đón cô, cùng cô đi tiễn Hạ Lan Tuyết cùng anh họ lên tàu. Trở về, Tô Tuyết Chí bắt đầu chuyên tâm, ngoài mỗi ngày xem báo chí chú ý thế cục Nam Bắc ra thì hầu hết đều ở trong phòng thí nghiệm. Công việc của cô và tiến sĩ Dư tiến triển một cách có trật tự, căng thẳng và bận rộn. Một tuần sau, nỗ lực của họ bắt đầu có kết quả. Sau nhiều lần thí nghiệm thất bại, dưới kính hiển vi, họ đã quan sát thành công một vòng tròn vô trùng màu trắng mà họ mong đợi trong một đĩa petri tụ cầu. Điều này có nghĩa là, họ đã có được một chủng có giá trị có thể sản xuất kháng sinh. Tiến sĩ Dư phấn khích yêu cầu Tô Tuyết Chí đặt tên cho chủng này. Tô Tuyết Chí liền đặt tên nó là W-1. W là cách phát âm họ của tiến sĩ Ngô đã qua đời. Tiến sĩ Dư lặng thinh một lát, sau đó cảm ơn Tô Tuyết Chí, – Chúng ta còn sẽ có W số 2, số 3, số 4…Thanh Hạc tuy đi rồi, nhưng tên vẫn còn mãi. Cậu ấy ở dưới suối vàng có biết cũng sẽ rất vui. Công việc ở phòng thí nghiệm tiếp tục được đẩy mạnh. Vi khuẩn quý đã được phân lập, bước tiếp theo là nuôi cấy và lên men. Phương pháp nuôi cấy hiện nay của nhiều chủng thường được sử dụng là nuôi cấy bề mặt rắn và lên men. Tiến sĩ Dư cũng quen thuộc phương pháp này, nhưng Tô Tuyết Chí không kiến nghị chọn dùng. Tuy cô không phải nhà sinh vật học vi sinh chuyên nghiệp nhưng cũng biết, penicillium vô cùng “mong manh dễ vỡ”, yêu cầu lên men thuần chủng, mà môi trường nuôi cấy trên bề mặt tiếp xúc với không khí, sẽ gây ra ô nhiễm đối với các loại vi sinh vật, rất khó chống chế chất lượng cùng quá trình lên men, dù là sản xuất ra được, giá trị lên men của nấm mốc thường thường sẽ rất thấp, độ tinh khiết không có giá trị tinh chế và sử dụng làm thuốc. Cô kiến nghị thử dùng phương pháp môi trường nuôi cấy chất lỏng. Trong một thùng chứa cố định, không khí vô trùng được đưa vào để nuôi cấy và lên men. Không có tiền lệ để làm theo, Tô Tuyết Chí cũng hối hận bản thân lúc trước đã không nghiên cứu tìm hiểu chi tiết về quy trình sản xuất Penicillium, bây giờ mọi thứ chỉ có thể mò mẫm. Đối với Tiến sĩ Dư, Penicillium là một chủng mới chưa từng được tiếp xúc bao giờ. Sau khi bảo quản chủng vi khuẩn mẹ và thử nghiệm, so sánh các phương pháp nuôi cấy rắn và lỏng tương ứng, anh ta quyết định tiếp thu kiến nghị của Tô Tuyết Chí, tiến hành phương pháp nuôi cấy chất lỏng. Lần đầu tiên họ nuôi cấy một trăm bản sao, mỗi bản sao là khoảng hai trăm mililít môi trường lỏng. Sau khi cấy thành công, ngoài những lúc cần phải ra ngoài, Tô Tuyết Chí đã ngâm mình trong phòng thí nghiệm gần như cả ngày lẫn đêm, luôn quan sát sự phát triển của nấm mốc. Sau ba đến bốn ngày ở nhiệt độ phòng, bề mặt của môi trường từ từ bị nấm mốc bao phủ, và sau bốn hoặc năm ngày, màu chuyển sang xanh lam và xuất hiện các giọt vàng. Càng nhiều giọt nước càng tốt, nghĩa là nấm mốc không bị ô nhiễm và đang phát triển mạnh mẽ. Hình ảnh này ở trong mắt Tô Tuyết Chí chính là bức tranh đẹp đẽ nhất, quý giá nhất trên thế giới này. Dù cho có người muốn dùng nụ cười của Mona Lisa để đổi với cô, cô cũng không đổi! Cô phấn khích cả một tuần liền, cuối cùng đã đạt được mong muốn của mình, làm lạnh môi trường nuôi cấy thu được, chờ bước chiết xuất tiếp theo. Hiện tại cách thí nghiệm của họ thành công chỉ còn có ba bước mà thôi. Bước đầu tiên, môi trường penicilium được tách ra khỏi môi trường nuôi cấy để thu được dịch chiết penicilium tinh khiết. Bước thứ hai, kiểm tra các đặc tính của thuốc. Bước cuối cùng, là làm khô đông lạnh để thu được các tinh thể. Phòng thí nghiệm được trang bị hộp lạnh công nghiệp, bảo quản lạnh không thành vấn đề. Ở giai đoạn tách và chiết, Tiến sĩ Dư và Tô Tuyết Chí đã điều chỉnh từ từ sau nhiều lần thất bại, ngày hôm nay, cô đã điều chỉnh pH của môi trường nuôi cấy về pH 2.0, sau đó thêm amyl axetat vào, lắc nhẹ rồi trộn đều. Hình ảnh mà Tô Tuyết Chí chờ mong cuối cùng đã hiện lên. Amyl axetat có chứa penicilin nổi lên bề mặt, và hoàn toàn được ngăn cách với vi khuẩn ở lớp dưới, phân biệt rõ ràng! Sau đó, nó diễn ra suôn sẻ, dưới sự hướng dẫn của Tiến sĩ Dư, nó được chiết xuất nhiều lần bằng nước cất có độ pH 7,0, sau nhiều lần, than được khử màu, tinh chế một lần nữa, và cuối cùng được hòa tan trong nước vô trùng. Đến tận lúc này, việc tinh chế cuối cùng đã hoàn thành, họ đã thu được dung dịch penicillin tinh khiết đầu tiên trong phòng thí nghiệm. Phấn khích thì phấn khích, nhưng Tô Tuyết Chí cũng hiểu rõ, Penicillin thu được bằng phương pháp này trong phòng thí nghiệm sẽ không có hiệu giá cao. Đây hiện là penicillin tinh khiết đầu tiên trên thế giới thu được bằng cách nuôi cấy nhân tạo trong phòng thí nghiệm. Không có tiêu chuẩn sẵn sàng để xác minh, nhưng theo ước tính của cô, nó không được vượt quá bốn mươi hoặc năm mươi đơn vị Oxford trên mỗi mililit. Cách khả năng sản xuất công nghiệp hàng loạt vẫn còn rất xa. Tiếp theo, họ cần nghiên cứu nhiều hơn, có được nhiều chủng loại xuất sắc hơn, mở rộng quy mô, tăng số lượng chuyên gia và cải tiến quy trình sản xuất để có thể đưa vào sản xuất hàng loạt. Chỉ là, điều này có quan hệ gì đâu? Lấy được ống chất lỏng này, thực hiện được bước đầu tiên này, chính là một thắng lợi lớn rồi. Thành thật mà nói, tuy rằng mấy tháng qua, Tiến sĩ Dư vẫn luôn tận tâm tận lực với công việc, nhưng anh ta vẫn không thực sự tin vào cái gọi là thuốc kháng sinh mà Tô Tuyết Chí mô tả cho anh lúc đầu có thể chữa khỏi bệnh nhiễm trùng huyết, căn bệnh được coi là nan y hiện nay. Cho đến khi xuất hiện ngày này. Đó là một ngày cuối tháng 5 của năm nay, ánh nắng tươi sáng, lẳng lặng mà chiếu vào cánh cửa thủy tinh của phòng thí nghiệm. Tô Tuyết Chí mang bao tay, tiến hành tiêm vào tĩnh mạch dung dịch penicilin đối với một số con thỏ thí nghiệm đã được tiêm Staphylococcus vài ngày trước. Việc tiêm tĩnh mạch này được thực hiện trong hai ngày. Ngày hôm sau, những con thỏ chết vì nhiễm vi khuẩn mà hơi thở thoi thóp đã hồi phục một cách thần kỳ, tất cả đều giống nhau, chúng đều nhảy xung quanh trong lồng, rất hiếu động. Mặc dù đã có tâm lý mong đợi, nhưng tiến sĩ Dư vẫn bị sốc trước cảnh tượng trước mắt. Anh ta nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài, lẩm bẩm: – Tiểu Tô, đến tận bây giờ tôi vẫn không thể tin nổi là chúng ta lại làm ra được loại thuốc thần kỳ như vậy. Cậu biết điều này có ý nghĩa gì không? Rất nhiều bệnh nan y hiện nay sẽ được điều trị hiệu quả… Tô Tuyết Chí mỉm cười nói: – Phải, đây là mục tiêu của chúng ta. Công việc tiếp theo của chúng ta, chính là tiếp tục nghiên cứu, đề cao công nghệ, để có thể đạt được sản xuất hàng loạt trong tương lai gần, để nó ra khỏi phòng thí nghiệm, thực hiện ý nghĩa thực sự của sự ra đời của nó. Tiến sĩ Dư kích động, gật đầu: – Phải, cậu nói rất đúng. Nhưng như thế chúng ta cần mở rộng các kỹ thuật viên, cũng cần các nhà hóa học, cần một địa điểm lớn hơn nữa. – Em sẽ suy xét dời phòng thí nghiệm, dọn đến một nơi thích hợp. Mà về nhân viên, thầy hành nghề nhiều năm, nếu có ai mà thầy thấy thích hợp thì đưa cho em danh sách. Tiến sĩ Dư đồng ý. Vào ban đêm, Tô Tuyết Chí gọi điện thoại cho Đinh Xuân Sơn, sau khi gặp mặt, cô nói cho anh ta biết mình dự tính dời phòng thí nghiệm, cần một nơi hẻo lánh, an toàn, diện tích cũng đủ rộng lớn, hỏi anh ta có thể nghĩ cách hỗ trợ mình tìm một nơi như thế không. Đinh Xuân Sơn nhận lời ngay, nói mình sẽ đi làm ngay, có kết quả sẽ báo cho cô biết. Sau đó anh ta lấy ra lá thư, cung kính nói: – Là thư của Tư lệnh Hạ gửi cho cậu, hôm nay vừa đến. Lẽ ra hôm nay tôi cũng định đến gặp cậu. Hơn hai tháng rồi Tô Tuyết Chí mới nhận được thư của anh. Tô Tuyết Chí cũng không biết Đinh Xuân Sơn có hoài nghi quan hệ giữa mình và Hạ Hán Chử hay không, thấy anh ta rất nghiêm túc, cô dĩ nhiên càng thêm nghiêm túc, nhận lấy, cảm ơn anh ta. Quay về phòng ngủ đóng cửa lại, kéo rèm che kín mít rồi, cô mới gấp gáp mở thư ra đọc. Hạ Hán Chử trước tiên báo bình an với cô, hỏi cô có nhớ anh không. Sau đó, anh nói cho cô biết một tin tức mà cô hoàn toàn không ngờ tới. Là một tin không tốt. Hạ Hán Chử nói, anh có nhận được thư đến từ mẹ cô Diệp Vân Cẩm. Diệp Vân Cẩm nói cho anh, Trịnh Long Vương lần trước bị thương đến nay mãi không khỏi, đã mời rất nhiều danh y nhưng không có tiến triển. Bởi vì không tiện gặp con gái để nhờ giúp đỡ, cho nên đã viết thư cho anh, nhờ anh mời một bác sĩ Tây y giỏi đến khám xem sao. Anh nhận được thư xong đã làm đúng theo yêu cầu của Diệp Vân Cẩm mà không nói cho cô biết, âm thầm liên hệ với bác sĩ Rudolph. Rudolph tới đó, mấy ngày trước trở về nói với anh, qua chẩn đoán của ông, bệnh nhân chuyển sang viêm cơ tim do chấn thương nhiễm trùng nên sốt liên tục, lâu không khỏi. Loại bệnh này không có thuốc nào chữa được. Ông đã cố gắng hết sức rồi, vô cùng xin lỗi. Hạ Hán Chử cuối cùng nói, bất kể cô xử lý chuyện này như nào, anh đều tôn trọng ý nguyện của cô, nhưng suy nghĩ mãi, anh thấy vẫn nên nói cho cô biết, để cô tự quyết định mà không phải giấu giếm nó. Tô Tuyết Chí xem xong thư, cả người ngây ra. Viêm màng ngoài tim và viêm cơ tim do nhiễm trùng chấn thương rất phổ biến ở những thương binh trên chiến trường. Ở hiện tại, trước khi penicillin ra đời, đây cũng là một loại bệnh ở giai đoạn cuối, với tỷ lệ tử vong lên đến 70% hoặc 80%. Một người có thể sống sót hay không phụ thuộc hoàn toàn vào sức đề kháng và khả năng miễn dịch của chính người đó. Tô Tuyết Chí ngay lập tức nghĩ đến Penicillin vừa được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Đó chính là thuốc cứu mạng! Theo như anh nói trong thư, cơ thể của Trịnh Long Vương đã vô cùng yếu rồi, lại thêm tuổi cao sức yếu, hiện tại không thể đi đường dài đến đây để trị liệu được. Chỉ có thể là cô cầm theo thuốc đi về Tự Phủ. Nhưng… Nếu cô cầm thuốc trở về, vậy thì sẽ có một vấn đề nghiêm trọng về bảo quản. Penicillin cực kỳ không ổn định với nhiệt, sau khi chiết xuất, trừ khi được sử dụng trong thời gian ngắn, nếu không, nó phải được đông khô thành tinh thể mới không bị mất tác dụng. Mà thiết bị đông khô hiện nay rất khan hiếm, ngay cả ở nước ngoài cũng khó tìm được phòng thí nghiệm tốt nhất. Năm ngoái khi phòng thí nghiệm mới vừa thành lập, cô đã thông qua Phó Minh Thành, đặt mua một chiếc từ một công ty nước ngoài kinh doanh thiết bị y tế nhập khẩu, hãng tàu vận chuyển là hãng tàu Phó thị. Vào thời điểm đó, người ta nói rằng phải mất ít nhất nửa năm nữa hàng mới có thể về đến nơi, Tô Tuyết Chí đứng bật dậy, chạy đi tìm trợ lý hiệu trưởng, cầm chìa khóa văn phòng xông vào văn phòng, gọi điện thoại đến nhà họ Phó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]