Lục Hòa Ngọc lần đầu tiên cảm giác được "vạn người chú mục" không phải dễ chịu như vậy, tuy rằng ánh mắt những người đó đều là tò mò hoặc hâm mộ, nhưng đối với Lục Hòa Ngọc mà nói thì đúng là không phải là chuyện tốt.
Trở lại tiểu khu, còn không có lên lầu, Lục Hòa Ngọc nhìn thoáng qua bó hoa trong lòng ngực, mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lý nhưng vừa ra thang máy liền nhìn thấy Chung Cảnh Tri đứng ở cửa, cô vẫn mạc danh cảm thấy chột dạ một phen.
Chung Cảnh Tri nhìn đến bó hoa hồng rực rỡ, chói mắt kia, đôi mắt hơi híp lại, chờ cô đi đến trước mặt cũng không tức giận, chỉ cười tủm tỉm hỏi "Bó hoa này em mua để tặng cho anh sao?"
"Đây không phải là biết rõ cố hỏi sao." Lục Hòa Ngọc bất đắc dĩ mà nói.
"Em chính là người đã có gia đình, sao lại có thể nhận hoa từ người khác chứ." Chung Cảnh Tri rất ghen tỵ, hơn nữa anh cũng cảm thấy không vui vẻ, lần đầu tiên cô nhận hoa thế nhưng không phải do mình đưa.
"Đây là do cậu ta bắt em nhận, em còn có thể làm sao bây giờ, hay, anh cầm đi đi." Lục Hòa Ngọc trợn trắng mắt, đúng là người đàn ông lòng dạ hẹp hòi.
"Lại không phải tặng cho anh, cầm có ý nghĩa gì sao." Chung Cảnh Tri ngoài miệng vừa nhận lấy hoa vừa nói như vậy, trên thực tế trong lòng lại ghét bỏ, mua hoa gì không được, một hai lại phải mua hoa hồng.
"Đúng là miệng chê nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-hoat-trong-tieu-thuyet-ngot-sung/2666418/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.