Chương trước
Chương sau
Lại một lần đi vào chùa Giới Đài, Lục Hòa Ngọc liền nhịn không được nhớ tới lần trước đứng trước những tượng thần phật ở đó, lần đó nghe qua tiên diệu kinh âm cô theo bản năng mà lôi kéo Chung Cảnh Tri hướng đi về phía giới đàn đi.

Chung Cảnh Tri cũng tùy ý cô lôi kéo mình hướng đi về bên kia, không khỏi thầm gật đầu, Thiện chân nhân tính tình tốt, kỳ thật có quan hệ với thần phật ở giới đàn, nghe nói ở bên trong có thể nghe được tiên âm, người có duyên mới có thể nghe được đến.

"Em lần trước đã tới giới đàn rồi." Chung Cảnh Tri khẳng định mà nói.

"Vâng, lần trước trùng hợp ở chỗ này gặp được đại sư." Lục Hòa Ngọc gật đầu nói, hồn nhiên không biết Thiện chân nhân mỗi ngày đều sẽ ở giới đàn tụng kinh.

"Vào đi thôi, nói vậy hẳn là đại sư đang ở bên trong chờ." Chung Cảnh Tri nói.

Lục Hòa Ngọc thở sâu, mạc danh cảm thấy đi vào nơi này liền có một loại kính sợ, buông lỏng ra tay đang giữ chặt Chung Cảnh Tri, cất bước đi vào.

Chung Cảnh Tri đi theo sau cô, đi vào liền nhìn đến Thiện chân nhân đang đả tọa.

"Vào đi." Thiện chân nhân mở mắt ra nhìn về phía hai người, trong giọng nói mang theo một chút thở dài.

"Đại sư." Lục Hòa Ngọc hai người hành lễ với ông.

Thiện chân nhân cũng không có đáp lời, chỉ là hướng bọn họ hơi hơi mỉm cười gật đầu, làm như đang đợi cô nói ra vấn đề muốn hỏi.

"Đại sư, bọn họ duyên hết sao?" Do dự một hồi Lục Hòa Ngọc mở miệng hỏi.

"Thế gian vạn vật, đều có duyên bắt đầu duyên từ biệt, duyên đến duyên đi, duyên phận của bọn họ cũng đã đến tận cùng rồi." Thiện chân nhân chắp tay trước ngực niệm một tiếng a di đà phật, lúc sau nhìn cô, thanh âm chậm rãi "Thí chủ nếu muốn cho bọn họ kiếp sau tiếp tục kết duyên, thì phải dùng 20 năm tuổi thọ để đổi lại, thí chủ nguyện ý sao?"

"Tôi nguyện ý." Lục Hòa Ngọc không chút do dự buột miệng thốt ra.

"A Hòa." Chung Cảnh Tri ngốc lăng một chút, vừa vội vừa tức, chẳng lẽ cô không biết đây là Đường Việt Ninh đang tính kế cô sao? Vì cái gì liền một chút suy xét cũng không có liền đáp ứng rồi?

Lục Hòa Ngọc hướng về Chung Cảnh Tri lắc đầu, đây là cô thiếu bọn họ, liền tính giảm thọ cũng hẳn là thôi, cô một đời này không giúp được bọn họ, vậy làm cho bọn họ lại ở một thế giới khác tương ngộ quen biết, hiểu nhau, yêu nhau.



Huống chi, chỉ là giảm thọ mà thôi, 20 năm có thể đổi về bọn họ một đời khác, cô cũng chỉ có thể giúp được điểm này thôi.

Thiện chân nhân nhìn cô, lại một lần hướng cô xác nhận có nguyện ý hay không, nhìn đến Lục Hòa Ngọc không chút do dự lại lần nữa gật đầu nói nguyện ý, Thiện chân nhân liền lấy ra một tấm phủ lót làm cô ngồi vào phía đối diện, lấy ra một khối ngọc bài ở mặt trên vẽ chút gì đó rồi đưa cho cô.

Lục Hòa Ngọc nhận lấy nhìn thoáng qua, mặt trên có khắc hai cái tên, Trì Tiểu Vãn, Đường Việt Ninh.

Nhàn nhạt mà nhếch môi lộ ra một tia mỉm cười, cô đột nhiên hiểu ra vì cái gì Chung Cảnh Tri nói Đường Việt Ninh đều đã tính kế tốt hết thảy.

Nhưng liền tính anh ta tính kế mình, Lục Hòa Ngọc cũng không sinh ra dậy nổi hận ý, giống như cô đã suy nghĩ, đây là cô thiếu bọn họ, cần phải trả lại.

Hơn nữa chỉ là 20 năm tuổi thọ mà thôi, cô cho nổi.

Lục Hòa Ngọc dựa theo Thiện chân nhân yêu cầu đem ngọc bài đè lại ở trên trán giữ bất động, nghe ông chậm rãi niệm kinh văn, lực lượng trên người cô giống bị rút đi có chút suy yếu.

Tư duy cũng chậm rãi phiêu tán, mí mắt có chút nặng nề mà khép lại, nhưng mà tay cô ấn ngọc bài lại không có hạ xuống dưới, phảng phất cô chỉ là làm cái động tác này rồi nhắm mắt nghỉ ngơi thôi.

Chung Cảnh Tri ánh mắt chớp cũng không chớp một chút nhìn Lục Hòa Ngọc, chỉ cảm thấy trong lòng thật chua xót, lại có chút tức giận cô không để ý đến thân thể của mình liền đáp ứng Thiện chân nhân.

Nhưng mà nhìn ngọc bài ở trong tay cô chậm rãi biến mất, tay cô cũng rũ xuống dưới, người cũng đi theo hướng một bên ngã xuống, Chung Cảnh Tri tay mắt lanh lẹ mà đỡ cô, nhìn Lục Hòa Ngọc cả người tựa hồ ngay lập tức già nua hai mươi tuổi, hàm răng của anh cắn chặt đến mức phát ra một trận âm thanh kẽo kẹt, trong lòng lại ngũ vị tạp trần.

Thiện chân nhân lúc này cũng dừng tụng kinh lại, nhìn thoáng qua Chung Cảnh Tri, than nhẹ, âm thanh ôn hòa nói "Vị thí chủ này không có việc gì, chỉ cần cẩn thận tĩnh dưỡng một tháng, liền có thể khôi phục như thường."

"A, một tháng có thể dưỡng trở về 20 năm tuổi thọ sao? Tôi nhìn ngu xuẩn như vậy sao?" Chung Cảnh Tri châm chọc nói "Tôi biết ông đã sớm đáp ứng Đường Việt Ninh, chính là ông lại không nói cho tôi là phải dùng 20 năm tuổi thọ để đánh đổi."

Nhưng mà, mọi chuyện đều đã đã xảy ra, anh nói nhiều nữa cũng quay không trở lại.

"Đây là đời trước cô ấy thiếu nợ, cần phải trả lại để đổi lấy cả đời vui vẻ, thí chủ tội gì làm cô ấy nửa đời sau chịu khổ? Chỉ là nhân duyên quả báo mà thôi." Thiện chân nhân không có tức giận, thực bình tĩnh mà nói.

Chung Cảnh Tri yết hầu nghẹn lại, anh muốn nói cho dù như vậy vì sao nhất định phải tuổi thọ của cô? Anh liền không thể thay cô chia sẻ sao?

Anh một chút đều không muốn biết đây là cái nhân duyên quả báo gì, anh chỉ là đau lòng cô.

Lại cố tình một câu cũng nói không nên lời, anh muốn nói có tiền thì lo gì tìm không thấy bác sĩ điều dưỡng thân thể, mặc dù vậy biết có đôi khi có chút bệnh không phải có tiền là có thể trị liệu.

"Mang cô ấy trở về đi, giữa trưa ngày mai cô ấy tự nhiên sẽ tỉnh." Thiện chân nhân than nhẹ, lại niệm với anh một tiếng a di đà phật.

Chung Cảnh Tri liền bế lên Lục Hòa Ngọc, cũng không quay đầu lại mà rời đi giới đàn, ôm cô xuống núi.

A Lăng vừa thấy Chung Cảnh Tri ôm Lục Hòa Ngọc xuống dưới, lại nhìn đến sắc mặt của anh không tốt, vội mở cửa xe để anh đi vào, ánh mắt thoáng nhìn sắc mặt tái nhợt của Lục Hòa Ngọc, vội thấp giọng hỏi "Phu nhân làm sao vậy? Có cần đi bệnh viện nhìn xem hay không?"

"Không có việc gì, anh lái xe ổn định một chút, về nhà." Chung Cảnh Tri lắc đầu không nghĩ nói, cũng không thể nói.

A Lăng gật đầu không hỏi lại liền khởi động xe đưa bọn họ về nhà, ở bên người Chung Cảnh Tri làm mười mấy năm, anh ta biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, có đôi khi biết quá nhiều đối với mình cũng không có chỗ tốt.

"Lễ tang của Đường Việt Ninh, anh thay tôi đi một chuyến." Chung Cảnh Tri bỗng nhiên nói.



Nguyên bản anh còn tính mang theo cô đi tham gia Đường Việt Ninh lễ tang, nhưng hiện tại anh lại muốn ích kỷ một hồi, không nghĩ lại để cô đi vì người khác phiền não mà không màng thân thể của mình.

"Vâng, cậu chủ." A Lăng đáp ứng, cũng không cảm thấy có cái gì không ổn.

Chung Cảnh Tri cúi đầu nhìn người đang ngủ say trong lòng ngực, đau lòng lại bất đắc dĩ, tuy rằng có chút tức giận cô không thương lượng cùng mình liền đưa ra quyết định, nhưng nhìn mặt cô tái nhợt, anh lại thật sự đau lòng.

Bởi vì Lục Hòa Ngọc vẫn luôn hôn mê, Chung Cảnh Tri cũng không định trở về công ty, vẫn luôn trông giữ ở bên người cô, công việc đều bảo A Lăng sắp xếp lại, trừ phi là giấy tờ khẩn cấp, nếu không không cần quấy rầy anh.

Khi Lục Hòa Ngọc lại lần nữa tỉnh lại, phát hiện mình đã ở trong nhà, cả người cảm thấy hư thoát, chờ khi cô mở miệng lại phát hiện tiếng nói của mình trở nên có chút khàn khàn "A Cảnh, chúng ta đã về nhà rồi."

Chung Cảnh Tri vừa thấy Lục Hòa Ngọc tỉnh lại, lập tức ném xuống bút trong tay, tiến lên nâng cô dậy, ôn nhu nói "Em đã tỉnh."

Khi để cô ngồi dựa vào mình xong, anh lại bưng lên ly nước trên tủ đầu giường đưa tới bên miệng cô, dút cô uống một ngụm nước nhuận hầu.

"Em cảm thấy thế nào? Đói bụng sao? Em muốn ở trong phòng ăn vẫn là đi phòng khách ăn?" Chung Cảnh Tri đem ly nước đặt lại chỗ cũ, hai tay vây quanh cô, thấp giọng hỏi.

"Em có phải đã ngủ rất lâu hay không?" Lục Hòa Ngọc lúc này mới cảm thấy bụng đói kêu vang, không chỉ có chút rã rời, tay chân cũng đều cảm thấy vô lực run rẩy.

"Em ngủ một ngày một đêm, chúng ta đi ăn một chút gì đó trước, được không?" Chung Cảnh Tri ôn nhu nói.

Lục Hòa Ngọc gật đầu ừ một tiếng, cô hiện tại xác thật rất đói bụng, cũng không cự tuyệt Chung Cảnh Tri bế mình lên, đi vào toilet rửa mặt cho chính mình, lại ôm mình đi vào nhà bếp ăn cơm.

Toàn bộ hành trình ôm, còn đút cô uống lên hai chén cháo.

Chờ cô ăn xong cháo rốt cuộc mới cảm giác được có chút sức lực, mới chậm rãi nhớ tới chuyện ngày hôm qua đi chùa Giới Đài.

"A Cảnh, em.."

"Ngoan, anh hiểu nhưng anh không hy vọng em lấy chính mình sinh mệnh đi đánh đổi, đáp ứng anh, về sau không cần làm anh sợ, được sao?" Chung Cảnh Tri duỗi tay ở môi cô điểm điểm, ôn nhu nói.

"Được, em về sau sẽ không bao giờ làm loại chuyện này." Lục Hòa Ngọc hốc mắt nóng lên, duỗi tay ôm lấy cổ Chung Cảnh Tri, vùi đầu ở trước ngực anh.

"Trong khoảng thời gian này liền dưỡng tốt thân thể đã, đừng nghĩ quá nhiều, biết không?" Chung Cảnh Tri tay ở trên đầu cô vỗ nhẹ vài cái trấn an.

"Còn muốn ngủ tiếp một lát hay không?"

"Được, anh cùng em ngủ một lát, được không?" Lục Hòa Ngọc nguyên bản muốn cự tuyệt, nhưng lại nhìn đến quầng thâm dưới đôi mắt Chung Cảnh Tri, lại sửa lại lời nói.

"Được, anh ngủ cùng em." Chung Cảnh Tri hơi hơi mỉm cười mà nói, lại một phen bế cô lên trở về phòng.

"A Cảnh, em đã nói qua là em giống như càng ngày càng yêu anh chưa?" Lục Hòa Ngọc đôi tay ôm cổ Chung Cảnh Tri nói.

"Không có, em muốn nói sao?" Chung Cảnh Tri ánh mắt ôn nhu nhìn cô.

"Chung Cảnh Tri, em yêu anh, rất yêu, rất yêu anh." Lục Hòa Ngọc nhìn đôi mắt anh, thực nghiêm túc mà nói.



Chung Cảnh Tri đem Lục Hòa Ngọc đặt ở trên giường, hung mãnh lật thân áp xuống hôn lấy cô, hôn càng ngày càng sâu, càng ngày càng không thỏa mãn, càng ngày càng muốn càng nhiều.

Lại vẫn là cố kỵ cô mới vừa tỉnh lại không lâu, thân thể còn chưa hồi phục, thời điểm sắp mất khống chế Chung Cảnh Tri ngừng lại, chui đầu vào giữa cổ cô thở hổn hển.

Chờ Chung Cảnh Tri buông ra, Lục Hòa Ngọc cảm thấy hô hấp đều có chút run rẩy, lần này anh thật sự quá mãnh liệt, làm cô thiếu chút nữa không hô hấp được.

"A Hòa." Chung Cảnh Tri thấp giọng gọi, ôm cô xoay người để cô ghé vào trên người mình, anh càng thêm thấy đau lòng cô.

Lục Hòa Ngọc khẽ nâng đầu, duỗi tay sờ sờ mặt cười anh nói "A Cảnh, kỳ thật em cảm thấy như vậy vừa vặn tốt, anh tập thể dục rất nhiều, trước kia em còn sợ, vạn nhất anh sẽ đi trước em thì em phải làm sao bây giờ? Nhưng hiện tại vừa vặn tốt, anh già rồi, em cũng sẽ già rồi, không cần lo lắng ai đi trước nhanh hơn, ai sẽ ở lại thật lâu."

"Sao lại ngốc như vậy." Chung Cảnh Tri chỉ cảm thấy lồng ngực tràn ngập nỗi chấn động khôn kể, anh không biết nguyên lai cô lại nghĩ như vậy.

"Em rõ ràng rất thông minh a." Lục Hòa Ngọc bất mãn mà duỗi tay chọc mặt anh.

Chung Cảnh Tri cười nhẹ, giơ tay ở trên má cô nhéo nhéo, nói "Ừ, A Hòa của anh thực thông minh."

"Anh có lệ với em." Lục Hòa Ngọc cúi đầu ở trên môi anh cắn một chút, biểu hiện sự bất mãn.

"Anh sai rồi, không nên có lệ với A Hòa, A Hòa là người phụ nữ thông minh nhất mà anh từng thấy." Chung Cảnh Tri kéo đầu cô xuống, ở môi cô hôn hôn, khích lệ nói.

Hai người ngọt ngào cọ xát một hồi lâu, Lục Hòa Ngọc cảm thấy có chút buồn ngủ, nhìn cô ngủ rồi, Chung Cảnh Tri mới hơi điều chỉnh tư thế ngủ một chút, đem cô ôm ở trong ngực cùng cô ngủ.

Lục Hòa Ngọc sau khi trở về từ chùa Giới Đài, cũng không nhắc lại Đường Việt Ninh, cũng không hướng Chung Cảnh Tri đưa ra ý muốn đi đưa anh ta đoạn đường cuối cùng, cô biết mình liền tính đưa ra, Chung Cảnh Tri cũng chưa chắc sẽ để cô đi.

Bởi vì anh hoàn toàn đem cô thành người tàn tật chiếu cố, nếu không phải cô cường ngạnh cự tuyệt, nói không chừng Chung Cảnh Tri liền cơm đều đút cho nàng.

Nhìn A Lăng mỗi ngày đem công việc đưa tới trong nhà, anh còn không muốn đi đến công ty, cô muốn dùng máy tính cũng nhịn không được không tán đồng mà nhíu mày, nói thẳng thân thể cô không tốt vì vậy không nên tiếp xúc này đó.

Nếu không phải phòng làm việc có Hà Hoán chịu trách nhiệm, Lục Hòa Ngọc cảm thấy mình dùng thái độ không đáp không nghe thấy khi làm việc, không chừng phá sản cũng không biết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.