Chương trước
Chương sau
Sân bay Lạc thành, một chỗ lúc nào cũng đông người qua lại tấp nập, những người từ đủ thứ ngành nghề khác nhau đều sẽ từ chỗ này mà rời đi. Lục Trạch tựa lưng vào ghế ngồi, cái đầu gật gà gật gù ngủ gật, cảm giác có người gãi vào gò má của cậu, Lục Trạch một cú đánh vào bàn tay đang sờ mó kia, quấy rầy đáng ghét cũng vẫn chưa có kết thúc, cái tay kia lại kiên nhẫn leo lên tiếp gò má của cậu, Lục Trạch tức giận mở mắt ra, gương mặt làm cho cậu nhớ thương bây giờ đang ở cách cậu không đến mười phân, hưng phấn vòng tay qua cổ Trì Húc, hờn mát giận dỗi nói: "Tại sao giờ mới đến, em lo lắng gần chết! "
Trì Húc chọn chuyến bay đêm lúc đáp tới thì đã là đêm khuya rồi, là thời điểm mọi người ai cũng mệt muốn chết, lúc đầu muốn trực tiếp bắt xe về nhà nghỉ ngơi sớm cho khỏe, nào biết đâu rằng lúc tùy tiện quét mắt nhìn quanh lại thấy tên nhóc này đang ngủ say sưa, quay lại ôm lấy cậu xoa lên mái tóc bù xù: "Anh chỉ nhìn thấy có người nào đó đang ngủ thật ngon nha! "
Lục Trạch ngượng ngùng thè lưỡi, thấy từ xa một gương mặt vô cảm đang kéo val hướng bọn họ đi đến, tâm tình lại giảm xuống tới đáy, khuôn mặt hất hàm, giọng điệu khó nghe: "Ah, còn tưởng rằng có người nào đó xảy ra chuyện không về được mà, làm hại tôi một hồi mừng hụt! "
"Thật ngại quá lại để cho cậu thất vọng rồi, tôi rất khỏe, bất quá chỉ là bả vai do bị anh Húc dựa vào lâu nên hơi mỏi mà thôi! " Dịch Đàm mặt không đổi sắc trả lời, Lục Trạch nói móc Dịch Đàm đã thành thói quen, cũng biết phản kích thế nào để khiến cho cậu phải dậm chân.
Quả nhiên, nhìn anh ta hời hợt trả lời còn biết show ân ái ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Trạch tức đến đỏ bừng, giãy người ra khỏi cái ôm Trì Húc như đang chuẩn bị cho một trận khẩu chiến. Trì Húc vội vàng đem người kéo trở về ôm vào, làm ra dáng vẻ uể oải , "Mệt mỏi quá đi, chúng ta về nhà thôi! "
Từ lần trước Dịch Đàm đoạt lấy một mối làm ăn trong tay Lục Trạch , sau đó hai người không ưa nhau. Cũng không thể nói là đoạt được, chỉ bằng bản lãnh của chính Dịch Đàm thôi, nhưng Lục Trạch nhất định không phục, từ đó về sau cứ thấy Dịch Đàm lại gây sự, đụng mặt là luôn luôn muốn nắm lấy cơ hội châm chọc khiêu khích vài câu, nhưng luôn bị Dịch Đàm nói lại dăm ba câu đã không đỡ được!
Nghe Trì Húc nói mệt, Lục Trạch cũng không quan tâm đến chuyện đấu võ mồm với Dịch Đàm nữa, vòng ngang qua hông của anh dìu anh ra khỏi ga đến, hoàn toàn thèm đẩy phụ hành lý của hai người còn có một ít quà lưu niệm mang v.
Từ lần đầu tiên sau khi Trì Húc trốn đi, lúc về bị vây chặt, giữa bọn họ liền hình thành một loại ăn ý, các chuyến du lịch sau của anh lúc nào cũng có thêm một người đi kèm, mấy người kia trong vòng một năm sẽ thay phiên nhau nghỉ phép dài hạn để làm bạn đồng hành với anh, đây là khoản nợ tình anh thiếu họ, nếu như phương thức này có thể khiếm cho bọn họ sống dễ chịu hơn một chút, anh nguyện ý làm theo. Những chuyến đi của Trì Húc dần dần trở nên có quy luật, mỗi lần xuất hành đều sẽ kéo dài hơn một tháng, sau đó trở về Lạc thành để đợi một thời gian ngắn, lúc ấy đem ảnh chụp du lịch chỉnh sửa lại, ghi chép xuống những chuyện thú vị từng trải qua.
Trong phòng làm việc của Trì Húc đã bày nhiều hơn rất nhiều so với trước kia, ở trong biệt thự mới, căn phòng lớn nhất bị anh chiếm cứ, mua một cái tủ lớn có nhiều ngăn, vật lưu niệm mang về đều được anh đánh dấu rồi cất ở bên trong. Anh còn cố ý mua thêm máy ảnh cơ dạng phim, ảnh mỗi lần đi du lịch đều do anh tự mình chọn ra để mang đi rửa, rồi bỏ hết mấy tấm ảnh ấy vào các album dày cộm được đặt riêng theo ý anh, còn có cả phần ghi chép, mỗi lần anh đi đâu đều viết xuống những trải nghiệm, mỗi nơi đã đặt chân cùng mấy người kia đều được phân biệt bằng cách viết vào một sổ khác nhau
"Ba. . . Ba! " Lúc Trì Húc đang cúi đầu viết nhật ký du lịch, lần này là đi cùng Dịch Đàm, cho nên là đang ghi lại vào quyển sổ danh riêng cho Dịch Đàm, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó mềm mềm tròn tròn đảo quanh bên chân của anh, miệng nhỏ chảy dãi kêu 'ba'.
Khom lưng đem đứa con trai sắp một tròn tuổi ôm đến trên đùi, em bé cả người thơm mềm được anh nhẹ nhàng cẩn thận ôm vào. Bé cưng bị bố ôm, cười khanh khách không ngừng, thật cao hứng. Trì Húc nhìn về phía cửa, Lục Chi Khanh không biết từ lúc nào đã đứng ở nơi đó, nghĩ lại cũng đúng , hẳn là anh ta đem em bé đặt ở dưới đất để nó bò về phía anh, Trì Húc quá mức chuyên chú, cho nên mới không có chú ý tới.
Không sai, đây là con trai của hai người bọn họ, đã hơn một năm trước đây, Lục Chi Khanh theo Trì Húc đi Munich, vừa lên tới phòng trọ thì bụng đau nhức, vội vã đưa đến bệnh viện kiểm tra, kết quả làm cho Trì Húc lại càng hoảng sợ, nói đã mang thai được hơn hai tháng, Trì Húc kinh nghi bất định nhìn về phía bụng của anh ta, tính toán thời gian, khi đó vừa đúng lúc anh ở Lạc thành. Tuy có nghĩ tới cái khả năng này, nhưng khi chuyện thực sự phát sinh ra với mình, vẫn là làm người ta khiếp sợ. Không ngừng Trì Húc, hơn một tháng sau, lúc anh đỡ Lục Chi Khanh đã lòm lòm cái bụng trở lại Lạc thành, đầu tiên là bị trêu chọc là phát tướng lên, sau đó khi đã tiếp nhận rồi thì trở thành ước ao ghen tỵ và ánh mắt ngạc nhiên.
Mấy tháng sau, đứa bé vừa ra đời, đoạn thời gian đó Trì Húc khó có thời gian để ra ngoài, ngoan ngoãn ở lại Lạc thành hỗ trợ xử lý công việc tại Lục thị, anh làm lớn bụng tổng tài nhà người ta, chung quy cũng phải bỏ ra chút ít công sức gì đó không phải sao? Mà Lục Trạch đã sớm bỏ ra ngoài để tự lập, sáng lập một công ty game, cùng với đám bạn hacker của cậu nghiên cứu ra một trò chơi đốt chất xám siêu trí tuệ khiến những người chơi phát điên mà kêu than rầm trời nhưng cuối cùng vẫn muốn khiêu chiến chỉ số IQ của bản thân mình, nên trò chơi cũng gây được tiếng vang.
Con trai lấy tên gọi là Lục Cảnh, họ của Lục Chi Khanh, bản thân của Trì Húc không muốn dính dáng thừa nhận gì đứa bé này, ngược lại là Lục Chi Khanh kiên quyết muốn sinh ra đứa bé này mà suýt mất đi nửa cái mạng. Sau khi em bé sinh ra rồi Trì Húc lại bắt đầu ngao du khắp thế giới, chỉ bất quá là thời gian nán lại Lạc thành dài ra thôi. Em bé này chỉ có dính lấy mỗi anh, chỉ cần thấy được anh thì cố gắng điều khiển đôi chân ngắn nhỏ bò về phía người anh. Cứ như vậy trong biệt thự Trì Húc mới mua, lại nghênh đón thêm một vị khách ở lại mới.
Mấy năm sau đó, phòng làm việc của Trì Húc đã chất đầy vật lưu niệm từ các quốc gia, đầu sách của anh cũng duy trì tăng số lượng liên tục chất đầy cả tủ, nhật ký du lịch cũng viết xong được nhiều cuốn. Con trai lớn nhất Lục Cảnh đã chín tuổi rồi, mỗi ngày bị mấy người baba thay phiên giáo dục, tuổi còn nhỏ mà có thể nói vanh vách về lý thuyết tài chính, ở ngoài oai phong đến đâu, về nhà lại bị chèn ép rất thê thảm, trước đây còn có bố giúp đỡ cậu, nhưng mấy năm sau đó từ lúc em trai em gái của cậu cũng muốn tìm người bênh mình do bị giáo dục theo phương pháp vô nhân đạo như cậu hồi trước, bố thấy phiền phức vô cùng, dứt khoát mắt mở mắt nhắm mà để mặc mấy nhóc bị dày vò, cậu mới chín tuổi mà cuộc sống thật quá mức khó khăn.
Trì Húc trong lúc rãnh rỗi, ý tưởng bộc phát đem nhật ký du lịch của anh sửa sang lại, tổng hợp thành từng cuốn bắt đầu đem bán, dưới trướng của Dịch thị vừa vặn có một nhà nhà xuất bản. Trì Húc hành văn hài hước khôi hài, phong cảnh và con người ở các nơi anh từng đi qua đều được anh dùng từ ngữ sinh động ghi chép lại, những chuyện thú vị phát sinh trong thời gian du lịch cũng được kể lại đầy đủ. Anh không có dùng tên thật của mấy người này, tính cách lại miêu tả rất chân thực, tính cách mặt lạnh kiêu ngạo nhưng thật ra lại nóng nảy, tất cả đều viết ra. Còn thêm cả nhật ký ảnh, chứng minh những chuyện kia đã thật sự từng xảy ra.
Quyển sách đầu tiên bất ngờ "hot" ở trên thị trường, ấn bản đầu tiên bán hết rồi lại in thêm nhiều gấp hai so với lần đầu,đến lúc phát hành ở trên thị trường vẫn bán chạy. Còn có độc giả cố ý đi đến nơi được đề cập trong sách , tìm được những con người thú vị họ đã gặp qua, hoặc là nghe được mấy chuyện kỳ kỳ quái quái thật sự tồn tại, chứng minh được những gì viết trong sách đúng là kinh nghiệm bản thân của tác giả, sau đó theo độc giả yêu cầu, quyển thứ hai tiếng vang càng lúc càng lớn, còn xin tổ chức thêm lễ ra mắt.
Trì Húc không nghĩ tới một ý niệm bộc phát trong đầu lại phát sinh ra một loạt chuyện này, anh quăng hết lại đằng sau bỏ ra nước ngoài, lưu lại cục diện rối rắm này cho Dịch Đàm xử lý. Dịch Đàm không làm gì được anh nên bổ nhiệm thông báo cho các fan của bộ sách biết tác giả hàng năm ở bên ngoài du ngoạn, tạm thời không liên lạc được, chờ anh ta về nước xong sẽ truyề đạtn lại! Chuyện này tạm thời có một kết thúc.
Trì Húc tuyệt đối không nghĩ tới, từ quyển sách này lại có thể tạo ra một trào lưu mới, mấy cô con gái đọc văn viết của anh mà tự suy luận ra các loại tưởng tượng, tin tưởng vững chắc anh cùng với những người bạn trong sách của mình tuyệt đối có quan hệ không thể cho người khác biết. Anh cũng không nghĩ tới, mấy năm sau đó sách của anh viết được cải biên thành phim truyền hình cùng điện ảnh, phim truyền hình mô giữ lại nguyên tác đến từng đoạn ngắn trong sách, điện ảnh thì lựa chọn những đoạn được yêu thích nhất để làm phim, hơn nữa các diễn viên đều là những người lão làng trong giới. Bởi dính tới rất nhiều quốc gia, cho nên trở nên hot trên toàn thế giới.
(Bà tác giả buff kinh quá, chả hiểu để làm j? :)))) )
Mà bây giờ Trì Húc, cùng lúc bỏ rơi hết mấy người yêu nhiều năm rồi vẫn luôn dính lấy anh như sam, một người chạy tới Tiệp Khắc, nơi đây anh cùng Khương Hòe đã tới, xinh đẹp khiến người ta nhịn không được mà ngừng thở, sợ quấy rầy đến sự yên lặng của quốc gia này. Lần trước tới nơi này chỉ mải hưởng thụ, phong cảnh tươi đẹp chưa có chụp qua, cho nên mục đích lần này vẫn là hưởng thụ, cộng thêm chụp ảnh.
Một đôi vợ chồng già lớn tuổi xuất hiện ở trong ống kính của Trì Húc, người đàn ông một tay nắm lấy gậy chống, một tay nắm lấy người phụ nữ chậm rãi di chuyển về phía trước, hông của ông có hơi khom khom, bàn tay đang cầm gậy chống khẽ run, cái tay kia đang nắm lấy vợ ông lại vô cùng vững chãi. Camera một tiếng tách tách, ghi lại hình ảnh này.
Lo xem lại hình mình mới chụp Trì Húc cũng không chú ý đang có một bóng người quen thuộc đang đi hướng về phía anh, đến điểm cách anh không đến một mét ngừng lại, trong mắt là trầm trầm quyến luyến và tưởng niệm. Ánh mặt trời bị che mất, Trì Húc ngẩng đầu, trong chốc lát không nói gì.
"Cậu tại sao lại ở chỗ này! " tương đối yên lặng một hồi, thấy người kia hoàn toàn không có ý định mở miệng, Trì Húc lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người, anh không muốn đứng ngốc ở chỗ này như vậy khiến người ta nhìn vào.
Người đến cười thật tươi, cho dù đã qua nhiều năm như vậy, cậu vẫn như trước, như là lúc mới gặp : "Em tới tìm anh đó, khó khăn lắm bên cạnh anh mới không có ai theo, em đã chuẩn bị để xin được anh tha thứ rồi, anh đã sẵn sàng tha thứ cho em chưa? "
                                                                               HOÀN
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.