“Rên to lên xem nào!!” đồng thời với mệnh lệnh là tiếng roi vút đanh thép. Thiếu niên nằm co dưới sàn nhà lạnh ngắt, toàn thân vằn vệt những dấu roi đỏ hỏn. Miệng cậu bị chèn một khung thép vuông vừa đủ lớn để cậu không thể khép lại được, môi và má đau rát khi bị kéo căng hết cỡ. Nước dãi cứ nhỏ xuống thành dòng.
“A…ưm….a……” Không còn đủ sức rên rỉ, cậu chỉ có thể đứt quãng nức nở. Không phải cậu còn mang ý chống đối gì, chỉ là lực bất tòng tâm, mà người kia có vẻ như không thể hiểu tình trạng của cậu vào lúc này.
Vương Thiệu nhìn người đang quỳ sấp dưới chân mình, thú tính ngược đãi của y hoàn toàn trỗi dậy. Tay cầm roi vung lên hạ xuống không biết bao lần mà y vẫn chưa hề thấy mệt. Y biết cậu lúc này hoàn toàn không còn có thể đáp ứng được tiêu chuẩn hôm nay, nhưng nguyên tắc vẫn là nguyên tắc, ngày hôm nay cậu sẽ phải chịu dạy dỗ.
Cặp mông tròn căng nhô cao, giữa hai quả đồi là lỗ nhỏ đang bị hành hạ bởi dị vật, Lâm Tuyền không dám nhúc nhích dù chỉ là một ngón tay. Y bắt cậu quỳ gối, úp mặt sát xuống đất rồi nâng mông cao lên để dễ nhận đòn. Từng nhát roi tẩm thuốc không thể làm cậu đổ máu nhưng lại truyền vào cơ thể từng cơn ngứa điên cuồng. Tay bị trói chặt ra đằng sau, dây trói nối lên chiếc vòng cổ vốn dành cho thú vật giờ đang siết lấy cần cổ thanh mảnh, cậu vô pháp dập tắt những cơn ngứa đang hành hạ mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-hoat-cam-ki/130448/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.