Dịch Duy không khống chế tốt, cắn bị thương Cố Nhạc Sán, còn cắn vị trí rõ ràng như trên cằm. Đến tối, Dịch Duy bởi vì trong lòng áy náy, cho nên vô cùng chăm sóc dịu hiền.
Cố Nhạc Sán hôm sau vừa vặn có một bữa xã giao, thế nên dấu vết từng bị cắn dưới cằm rất rõ ràng, bị đám bạn của anh tiến hành bao vây.
Ngụy Nam Phong nhịn không được muốn cười, nhưng không thể cười quá mức, chỉ có thể nhịn cười nói: "Dựa theo cách nói trước đây, vết thương trên người đàn ông, chính là huy chương, đây là vị kia nhà cậu trao tặng huy chương cho cậu sao? Có phải quá rõ ràng rồi hay chăng?"
Cố Nhạc Sán nhìn Ngụy Nam Phong, cái gì cũng không nói, cũng không để ý Ngụy Nam Phong và người khác nhìn anh cười nhạo.
"Hazz, nói thử với tớ xem, cậu làm thế nào chọc giận vị kia nhà cậu vậy, bị cậu ta cắn mạnh như thế." Ngụy Nam Phong nhỏ tiếng hỏi.
"Em ấy hỏi tớ, thích lúc em ấy trong nhà, hay thích em ấy ở biệt thự Lâm Giang." Cố Nhạc Sán nhẹ nhàng lắc lư ly rượu nói.
Ngụy Nam Phong sửng sờ một lát nói: "Còn có thể tự mình ghen với chính mình? Hơn nữa còn tức giận cắn cậu bị thương, các cậu đây là chơi tình thú gì thế? Nhập diễn sâu như vậy sao?"
Lý do chân chính khiến Dịch Duy tức giận, Cố Nhạc Sán không thể nào nói với Ngụy Nam Phong, cho nên Ngụy Nam Phong vẫn rất khó hiểu, tại sao tự mình ghen với chính mình, còn tức giận như vậy.
Chuyện Cố Nhạc Sán bị cắn bị thương, rất nhanh đã truyền ra, mới đầu người khác đều cho rằng là Dịch Duy cắn bị thương, còn cảm thấy Cố Nhạc Sán thật sự cưng chiều bao dung với Dịch Duy. Nhưng sau này truyền đến truyền đi, người khác đều biết Dịch Duy khoảng thời gian này sống ở nhà họ Mễ, mà Cố Nhạc Sán khoảng thời gian này không về nhà họ Cố mà sống ở biệt thự Lâm Giang, cho nên khẳng định không phải Dịch Duy cắn, mà là bị vị sống ở biệt thự Lâm Giang cắn.
Thế nên lời đồn lại xảy ra thay đổi, có người cảm thấy, có lẽ trong lòng Cố Nhạc Sán thích vị ở biệt thự Lâm Giang hơn, bởi vì hoa trong nhà không thơm bằng hoa cỏ hoang dã. Nhưng lại có một bộ phận người cảm thấy, Cố Nhạc Sán khẳng định vẫn thích Dịch Duy hơn, nếu không cũng sẽ không kết hôn sinh con với cậu. Chuyện này ý tưởng khác nhau dẫn đến xảy ra thảo luận rất lớn, thậm chí có người bắt đầu đánh cược Cố Nhạc Sán thích ai hơn.
"Cô ta cắn bị thương chú tư cháu? Còn cắn vị trí rõ ràng như dưới cằm?" Hứa Hoa nghe xong lời của Cố Hoành, trong lòng rất kinh ngạc.
"Bên ngoài bây giờ đồn đại như vậy, hơn nữa cằm chú tư cháu xác thực có dấu vết cắn bị thương, chú tư khoảng thời gian này sống ở biệt thự Lâm Giang, mà Dịch Duy mang theo con sống ở nhà họ Mễ, cho nên khẳng định là bị vị ở biệt thự Lâm Giang cắn bị thương." Cố Hoành nói.
"Chú tư cháu, lúc rất nhỏ, đã bắt đầu luyện quyền cước, lúc mười mấy tuổi, một mình bị cả đám bắt cóc..." Hứa Hoa nói đến đây, không tiếp tục nói tiếp, mà sửa miệng nói: "Cho dù là mấy người đàn ông khỏe mạnh, cũng chưa chắc động được nó, một người phụ nữ như cô ta, sức lực không thể nào mạnh hơn chú tư cháu, nhưng lại có thể cắn cho chú tư cháu bị thương, vậy khẳng định là chú tư cháu bao dung."
"Bà nội, này có tính là chuyện tốt không?" Cố Hoành hỏi.
"Đương nhiên là chuyện tốt, này nói rõ, cô ta ở trong lòng chú tư cháu, vẫn có thể so với Dịch Duy." Hứa Hoa nói: "Chuyện này, tốt nhất có thể khiến cho Dịch Duy và chú tư cháu quậy ra mâu thuẫn, chỉ là tâm cơ Dịch Duy thâm sâu, cho dù trong lòng bất mãn, khẳng định cũng sẽ không biểu hiện ra."
"Vậy nên làm thế nào khiến cậu ta và chú tư quậy ra mâu thuẫn?" Cố Hoành hỏi.
"Bây giờ không cần thiết khiến cậu ta và chú tư cháu quậy ra mâu thuẫn, cháu ở gia học, bảo nhiều người thảo luận chuyện này, nói chú tư cháu thích người nuôi ở bên ngoài hơn, nói càng nghiêm trọng càng tốt, những lời này, sẽ truyền đến trong tai Dịch Duy, bắt đầu nảy mầm trong lòng cậu ta." Hứa Hoa nói.
"Cháu hiểu rồi." Cố Hoành trả lời.
Ba hôm sau, Dịch Duy đến nhà họ Mễ, cậu nên dùng thân phận của mình xuất hiện, biến mất trong tầm mắt người khác quá lâu, e rằng sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Tôn Kỳ cũng đến nhà họ Mễ, nói cho Dịch Duy biết chuyện học sinh gia học đang thảo luận hai hôm nay.
"Cậu làm cái gì phải cắn Cố đổng vậy?" Tôn Kỳ nghi ngờ hỏi.
"Tớ..." Dịch Duy có hơi ngại ngùng nói: "Tớ lúc đó tức giận, muốn trút giận một tí, không khống chế tốt sức lực, không cẩn thận cắn anh ấy bị thương."
"Những người gia học, bây giờ càng nói càng khó nghe, chút chuyện như vậy, có thể nói thành như thế, sức tưởng tượng của họ cũng thật sự đủ phong phú." Tôn Kỳ nói.
"Vậy khẳng định có người cố ý sai người truyền khó nghe như vậy, mục đích là vì để tớ nhớ chuyện này ở trong lòng." Dịch Duy nói, đổi tư thế bế con.
Tôn Kỳ nghĩ rồi nghĩ nói: "Cố Hoành và cụ bà nhà họ Cố?"
"Nếu không còn sẽ là ai nữa?" Dịch Duy nói.
"Vậy cậu tính làm thế nào?"
Dịch Duy híp mắt suy nghĩ một lát nói: "Vậy thì như ý nguyện của họ, để cho họ xem thử, tớ quậy ra mâu thuẫn với Cố đổng là được."
Dịch Duy vốn tính toán hôm sau sẽ về nhà họ Cố, vì khiến người khác cảm thấy cậu và Cố Nhạc Sán quậy ra mâu thuận, để cho Cố Nhạc Sán đến đón cậu ba lần, cậu mới theo anh về nhà họ Cố. Sau khi về đến nhà họ Cố, cậu cũng không về trong sân sống, mà mang theo con sống trong Hải Đường Uyển, Cố Nhạc Sán vì thế sai thư kí Ngô và Đặng Tụng chuyển đến sống trong sân khác, anh và Dịch Duy cùng nhau sống trong Hải Đường Uyển.
Bên ngoài nhìn thấy, Dịch Duy đang cáu kỉnh với Cố Nhạc Sán, hai người bỏ sân của mình không ở, sắp xếp thư kí Ngô và trợ lý đến chỗ khác, bản thân sống trong sân của thư kí Ngô và trợ lý.
Mà trên thực tế, Dịch Duy và Cố Nhạc Sán dắt theo con, đang ngọt ngào, anh anh em em, còn ngọt ngào hơn thời gian tuần trăng mật.
Dịch Duy nằm sấp trong lòng Cố Nhạc Sán nhắm mắt dưỡng thần, điện thoại mới của cậu rung lên, cậu lấy ra điện thoại, mở mắt ấn mở màn hình, xem xong tin tức bên trong nói: "Cố Hoành đang giục em, hỏi em suy nghĩ xong chưa, còn nói lần này Dịch Duy khẳng định đã bắt đầu ghi hận em, nói không chừng lúc nào đó sẽ ra tay với em, chỉ có họ, mới có thể giúp đỡ em đấu với Dịch Duy, chỉ đơn giản dựa vào bản thân em, khẳng định đấu không lại cậu ta, ha ha ha."
"Ha ha ha cũng là nó nói?" Cố Nhạc Sán cố ý hỏi.
"Là em nói." Dịch Duy ném điện thoại qua bên cạnh, ôm cổ anh nói: "Nghĩ đã cảm thấy buồn cười, em thật sự rất mong đợi, đợi họ biết bị em chơi đùa, sẽ là phản ứng như thế nào."
Dịch Duy vào lúc sắp mất tập trung ngăn cản Cố Nhạc Sán nói: "Đợi đã, em trước trả lời tin nhắn cậu ta."
Dịch Duy lại cầm lên điện thoại, trả lời ba chữ cho Cố Hoành: Tôi đồng ý.
Một lát sau, Cố Hoành trả lời tin nhắn nói: "Nghĩ biện pháp mang thai, đến lúc đó chúng tôi sẽ đón cô đến nhà họ Cố, Cố đổng sẽ không để cho con của mình thành con riêng, đợi cô mang thai vào nhà họ Cố, chúng tôi lại nói kế hoạch tỉ mỉ cho cô.
Dịch Duy đọc xong tin nhắn Cố Hoành gửi nói: "Con trai lớn của chúng ta còn chưa đầy nửa tuổi, họ lại muốn để em mang thai, kế hoạch này thật sự đủ ác cũng đủ cay độc, nhưng với họ mà nói, này là phương pháp có tác dụng nhất."
Dịch Duy vừa trả lời vừa đọc nói: "Cố đổng không cho phép tôi mang thai, anh ấy nói có Dịch Duy sinh con cho anh ấy là đủ, tuyệt đối sẽ không có con riêng ở bên ngoài, còn nói tôi nếu mang thai, cũng sẽ khiến tôi sảy thai."
Dịch Duy trả lời như vậy, vì để họ không thể nghi ngờ, cậu nếu trực tiếp đồng ý, dù Cố Hoành không nghi ngờ, bà hai và ông ngoại Cố Hoành, khẳng định sẽ nghi ngờ.
Một lát sau, Dịch Duy lại đọc tin nhắn của Cố Hoành: Tìm cơ hội nghĩ biện pháp mang thai, sau khi mang thai trước giấu giếm Cố đổng, nếu ngay cả chút chuyện này cô cũng không làm được, cũng không dũng khí làm, vậy cô tuyệt đối đấu không lại Dịch Duy. Cô không cần lo lắng và sợ hãi, chỉ cần Cố đổng đến chỗ cô, cô nói rõ tình huống với chúng tôi, chúng tôi sẽ thay cô ra chủ ý.
Dịch Duy trả lời bốn chữ: Tôi biết rồi, sau đó ném điện thoại, nhắm mắt ôm cổ Cố Nhạc Sán, dần dần mơ màng mất tập trung.
..........................
Dịch Duy đồng ý kế hoạch của đám Cố Hoành, nhưng dù giả vờ mang thai, vậy cũng không phải vài ngày mười ngày đã có thể giả vờ, Dịch Duy quyết định đợi ba tháng, lại suy xét cần giả vờ mang thai hay không.
Hơn một tháng sau, Mễ Tuyết bảo Dịch Duy đi qua một chuyến.
Dịch Duy mang theo con đến nhà họ Mễ, đợi Mễ Tuyết đón lấy con, Dịch Duy ngồi xuống đối diện bà hỏi: "Mẹ, người đặc biệt gọi con qua, là có chuyện gì sao?"
"Thi đấu này, mẹ muốn tiến cử con đi tham gia." Mễ Tuyết đẩy máy tính bảng đến trước mặt cậu nói: "Đây là cơ hội rèn luyện tốt."
Dịch Duy xem xong giới thiệu thi đấu, lập tức có hứng thú nói: "Thi đấu này con trước đây từng nghe nói, mấy năm nay mới có, vốn muốn đợi con hoàn thành điểm số sau đó tốt nghiệp, lại nhờ mẹ tiến cử con tham gia, mẹ cảm thấy con bây giờ đã có thể tham gia rồi?"
"Mẹ đã sai người tra qua lần tham gia thi đấu này, đại khái có những người nào, sau khi phân tích, mẹ cảm thấy con có thể tham gia." Mễ Tuyết trả lời.
Dịch Duy rất muốn đi, nhưng có chút do dự nói: "Mẹ đích thân tiến cử con đi tham gia thi đấu, con không muốn làm mất mặt người, làm hư thanh danh người nhiều năm có được, cho nên...con cảm thấy bằng không vẫn là lại đợi đi, đợi sau khi con tốt nghiệp lại nói."
"Dịch Duy." Mễ Tuyết ánh mắt nghiêm túc nhìn Dịch Duy nói: "Con băn khoăn quá nhiều, sẽ trở thành ngăn cản lớn nhất cho sự tiến bộ của con, mẹ hy vọng có thể nhìn thấy bộ dáng con càng tự tin hơn, cùng với không từ bỏ bất cứ cơ hội nào có thể tiến bộ."
Dịch Duy nhìn ánh mắt mẹ nuôi sửng sờ, do dự trong lòng lập tức biến mất, cũng sinh ra một tia quyết tâm kiên định không chút do dự nói: "Con tuyệt đối sẽ không khiến mẹ thất vọng."
"Tư liệu nên chuẩn bị mẹ đã giúp con chuẩn bị xong, trước khi tham gia thi đấu, con toàn bộ xem xong, qua mấy ngày thì có thể xuất phát." Mễ Tuyết nói.
"Được." Dịch Duy lần này không hề do dự, lập tức trả lời.
Dịch Duy đi đến công ty nói với Cố Nhạc Sán chuyện cậu phải ra nước ngoài tham gia thi đấu, rồi quay về bắt đầu làm chuẩn bị, trong tư liệu mẹ nuôi cho cậu, có quá trình nội dung mấy năm qua thi đấu, cái này là thứ không phải ai cũng có thể làm được, chẳng qua Dịch Duy biết, trong đám người tham gia thi đấu, khẳng định sẽ không chỉ có cậu từng xem những tư liệu này.
Đã đến ngày xuất phát, Cố Nhạc Sán tiễn Dịch Duy đến sân bay.
Dịch Duy bế con hôn lại hôn, lần đầu tiên phải chia xa với con thời gian dài như vậy, trong lòng cậu rất rất không nỡ, nhưng cậu đi tham gia thi đấu, trong quá trình chuẩn bị thi đấu không thể phân tâm, cũng không thể luôn mang con bên cạnh, để con ở lại trong nước cũng an toàn hơn.
Dịch Duy nói với Cố Nhạc Sán: "Sau khi em ra nước ngoài, anh nhớ thỉnh thoảng đi một chuyến đến biệt thự Lâm Giang, đợi em về nước, biết đâu có thể giả vờ mang thai."
"Tôi biết rồi." Cố Nhạc Sán ôm Dịch Duy, hôn lên trán cậu nói: "Phải chăm sóc tốt cho bản thân, có chuyện gì, lập tức gọi điện thoại cho tôi."
"Ừ." Dịch Duy gật đầu, lại hôn lên gương mặt con, mới đặt con vào trong lòng Cố Nhạc Sán, xoay người bước nhanh đi lên máy bay.
Dịch Duy ngồi máy bay riêng của Cố Nhạc Sán ra nước ngoài, sau khi lên máy bay, cậu lấy ra điện thoại, nhìn ảnh một nhà ba người họ, mới vừa đi, trong lòng thì đã bắt đầu nhớ thương cha con họ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]