Mễ Tuyết xoay màn hình máy tính của mình về phía Dịch Duy nói: "Con xem thử bài luận văn đoạt giải này."
Dịch Duy gật đầu, rồi bắt đầu nghiêm túc xem.
Đợi cậu xem xong, Mễ Tuyết hỏi: "Cảm thấy thế nào?"
"Viết thật sự rất tốt, không hổ là luận văn có thể đoạt giải." Dịch Duy nói xong, mở ra tên tác giả, lúc cậu nhìn thấy cái tên Alan Chin liền sửng sờ.
"Từ trong bài luận có thể nhìn ra, người viết bài luận, không ngay thẳng, hơn nữa tính cách cực đoan." Mễ Tuyết nói.
"A?" Dịch Duy nghi ngờ chớp chớp mắt, cho rằng vừa rồi bản thân xem không kĩ càng nội dung là gì, thế nên nói: "Con xem lần nữa."
Tuy Dịch Duy biết Tề Nhiên xác thực không phải người tốt, nhưng cậu xác thực không có từ trong luận văn nhìn ra chỗ có thể chứng minh Tề Nhiên không ngay thẳng, nhưng nghĩ đến trình độ bây giờ của mình, nhìn không ra thứ mà mẹ nuôi chuyên gia tâm lý đẳng cấp có thể nhìn ra, hình như cũng rất bình thường, vì thế nói: "Con vẫn không nhìn ra cái gì."
"Sách của cậu ta mẹ cũng từng xem, không chỉ tràn đầy cảm xúc giả tạo và giả nhân giả nghĩa, hơn nữa có thể nhìn ra cậu ta là một người hết sức xem mình là trung tâm." Mễ Tuyết đánh giá nói.
Dịch Duy biết mẹ nuôi nói chẳng có gì sai, nhưng đó là bởi vì cậu có được kí ức đời trước, từ trong bài luận văn và sách, cậu thật sự không nhìn ra.
"Cho con thời gian hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-duoc-nguoi-thua-ke-hao-mon-toi-huenh-hoang/3591614/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.