Chương trước
Chương sau
Mễ Tuyết xoay màn hình máy tính của mình về phía Dịch Duy nói: "Con xem thử bài luận văn đoạt giải này."

Dịch Duy gật đầu, rồi bắt đầu nghiêm túc xem.

Đợi cậu xem xong, Mễ Tuyết hỏi: "Cảm thấy thế nào?"

"Viết thật sự rất tốt, không hổ là luận văn có thể đoạt giải." Dịch Duy nói xong, mở ra tên tác giả, lúc cậu nhìn thấy cái tên Alan Chin liền sửng sờ.

"Từ trong bài luận có thể nhìn ra, người viết bài luận, không ngay thẳng, hơn nữa tính cách cực đoan." Mễ Tuyết nói.

"A?" Dịch Duy nghi ngờ chớp chớp mắt, cho rằng vừa rồi bản thân xem không kĩ càng nội dung là gì, thế nên nói: "Con xem lần nữa."

Tuy Dịch Duy biết Tề Nhiên xác thực không phải người tốt, nhưng cậu xác thực không có từ trong luận văn nhìn ra chỗ có thể chứng minh Tề Nhiên không ngay thẳng, nhưng nghĩ đến trình độ bây giờ của mình, nhìn không ra thứ mà mẹ nuôi chuyên gia tâm lý đẳng cấp có thể nhìn ra, hình như cũng rất bình thường, vì thế nói: "Con vẫn không nhìn ra cái gì."

"Sách của cậu ta mẹ cũng từng xem, không chỉ tràn đầy cảm xúc giả tạo và giả nhân giả nghĩa, hơn nữa có thể nhìn ra cậu ta là một người hết sức xem mình là trung tâm." Mễ Tuyết đánh giá nói.

Dịch Duy biết mẹ nuôi nói chẳng có gì sai, nhưng đó là bởi vì cậu có được kí ức đời trước, từ trong bài luận văn và sách, cậu thật sự không nhìn ra.

"Cho con thời gian hai năm, tìm ra chỗ có vấn đề trong bài luận văn này." Mễ Tuyết nói.

"Hai năm...thời gian dài như vậy sao?" Dịch Duy trong lòng có chút hụt hẫng, trước đó mẹ nuôi rõ ràng từng nói cậu rất có thiên phú.

"Không cần cảm thấy thời gian hai năm rất dài, bài luận này của cậu ta có người giúp cậu ta chỉnh sửa, hơn nữa có thể đoạt được giải thưởng, nói rõ cậu ta giấu đủ sâu, nếu con có thể trong hai năm, tìm ra chỗ có vấn đề trong bài luận, nói rõ thiên phú của con, vượt xa người này."

"Con biết rồi." Trong lòng Dịch Duy bỗng nhiên dâng lên một luồng khí thế, nghĩ nhất định trong vòng hai năm làm được yêu cầu của mẹ nuôi.

Tuy Dịch Duy đã từ chối lời mời tham gia nhóm nhỏ học tập do Tề Nhiên thành lập, sau khi cậu đã nói ra toàn bộ những gì cần nói, Tề Nhiên biết cậu không thể nào gia nhập, nhưng Tề Nhiên vẫn không từ bỏ mời cậu tham gia, thậm chí còn dùng lý do báo đáp năm đó cọ tiết ở học viện hương, mời những học sinh học viên hương gia nhập nhóm nhỏ chia sẻ học tập của hắn ta, cũng đưa ra nguyện vọng mãnh liệt muốn mời Dịch Duy và Tôn Kỳ gia nhập.

Đến nỗi đích thân phó hiệu trưởng đến thuyết phục Dịch Duy đồng ý tham gia, cũng nói một đống chỗ tốt. Dịch Duy biết phó hiệu trưởng vì tốt cho cậu, cảm thấy đây là cơ hội tốt nâng cao và nhanh chóng tiến bộ, nhưng trước không nói Tề Nhiên có dụng tâm khác, cho dù hắn ta không có mục đích, trong lòng Dịch Duy cũng nhìn không vừa mắt loại người như hắn ta, cho dù năng lực học tập cửa hắn ta có mạnh, cậu cũng chẳng thèm tham gia nhóm nhỏ chia sẻ học tập của hắn ta.

Đúng lúc Tề Nhiên dẫn học sinh tâm lý học đến học viện hương, giúp họ hiểu rõ thời khóa biểu chương trình học, sắp xếp kế hoạch cọ tiết, cũng xác định danh sách học sinh trong học viện hương muốn tham gia nhóm nhỏ học tập của hắn ta.

"Dịch Duy, cậu suy xét thế nào rồi?" Tề Nhiên mỉm cười nhìn Dịch Duy hỏi, bộ dáng hắn ta, giống như trước đây chưa từng xảy ra cái gì.

Dịch Duy nhìn mặt Tề Nhiên, thầm nghĩ hắn ta còn thật sự rất giỏi ngụy trang, nếu không biết hắn ta là người như thế nào, cậu bây giờ nói không chừng còn không biết rõ hắn ta rốt cuộc có phải giả vờ hay không.

Dịch Duy mỉm cười nói: "Tôi nói thẳng nhé, chút kinh nghiệm học tập của anh, tôi căn bản không coi trọng, anh người này, tôi cũng xem thường, cho nên nhóm của anh, tôi khẳng định sẽ không tham gia."

Tề Nhiên lộ ra nét mặt bất ngờ và tổn thương, giáo sư và học sinh học viên tâm lý đi cùng với hắn ta đến, biểu hiện ra bộ dáng rất tức giận.

"Phó hiệu trưởng Tôn, cậu ta đây là có ý gì?" Giáo sư Trần tức giận nói: "Học sinh học viện hương không có giáo dưỡng như vậy? Thật sự khiến cho tôi mở rộng kiến thức!"

Phó hiệu trưởng Tôn giơ tay ra hiệu giáo sư Trần đừng tức giận, rồi nhìn Dịch Duy nói: "Dịch Duy, thầy biết gia học nhà họ Cố có thể mời được giáo viên rất tốt, nhưng cái này không có xung đột với chuyện em tham gia nhóm nhỏ học tập, huống chi Tề Nhiên cũng có lòng tốt mời em gia nhập, em cho dù không bằng lòng, cũng không nên nói những lời sỉ nhục người khác, em bây giờ vẫn là học sinh, thành tích tốt là không đủ, phương diện làm người, cũng nên khiêm tốt chút mới đúng."

"Xác thực do tôi suy xét không chu đáo, chỉ nghĩ cậu thiên phú đủ cao, cho nên muốn ra nước ngoài học tập, chúng ta cùng nhau học tập cũng có thể có thêm một người bạn đồng hành, tôi có thể giới thiệu cho cậu giáo viên và bạn học ở nước ngoài." Tề Nhiên dùng giọng điệu có ý xin lỗi nói: "Nhưng không suy xét cách nghĩ và ý nguyện của cậu, là tôi sai, tôi xin lỗi cậu, xin lỗi, sau này tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa."

Những học sinh học viên tâm lý học, trong lòng tức giận với những lời Dịch Duy nói, cũng đau lòng ý tốt của Tề Nhiên bị chà đạp, nghĩ lòng tốt của Tề Nhiên còn không bằng cho chó ăn.

"Quả nhiên là cao thủ." Dịch Duy cười nói: "Các người không cần sốt ruột, lý do tôi không thèm và coi thường anh ta, qua hai ngày nữa các người sẽ biết."

Dịch Duy nói xong, ở trong ánh mắt tức giận của học sinh khác rời đi.

Dịch Duy biết, Tề Nhiên rất rõ cậu không thể nào đồng ý gia nhập nhóm nhỏ học tập của hắn ta, hắn ta cố ý buồn nôn cậu, vì ngoại trừ như vậy, hắn ta bây giờ không cách nào làm ra bất kì chuyện gì khác với cậu, quấy rầy cậu khiến cậu cảm thấy tức giận, chửi ầm lên thì như ý nguyện của hắn ta. Tức giận nói ra chuyện giữa hắn ta và Dịch Bác, còn có thể thuận lợi lợi dụng bệnh của bản thân bán thảm giành được càng nhiều đồng tình và thiện cảm hơn, khiến người khác đến chỉ trích cậu. Phương diện lớn không thể làm gì cậu, nhưng ra tay ở phương diện nhỏ, dựa vào quần thể học sinh, bối cảnh đối kháng hắn ta mạnh hơn, Cố Nhạc Sán dù lợi hại thế nào, cũng không thể làm gì nhiều học sinh như vậy, mà Tề Nhiên cũng không làm gì cậu.

Dịch Duy nghĩ thầm, Tề Nhiên quả nhiên không đơn giản, đã thấy quyết tâm cậu dẫn dắt tức giận của hắn ta lên trên người mình, là đúng, mặc kệ Tôn Kỳ đời trước hay Tôn Kỳ đời này, đều không phải đối thủ của hắn ta, cậu rất muốn một đấu một với hắn ta.

Buổi trưa hôm đó học viện hương bỗng nhiên phát thông báo nói, quý bà Miller chuyên gia tâm lý học nổi danh, muốn đến học viện hương bọn họ tiến hành tọa đàm.

Các học sinh sau khi nhìn thấy thông báo, kinh ngạc bắt đầu thảo luận.

"Quý bà Miller! Thật hay giả vậy?! Hôm nay là ngày nối dối sao?!"

"Quý bà Miller chuyên gia tâm lý đẳng cấp, bằng lòng đến học viện của chúng ta tiến hành tọa đàm?! Chúng ta thế nhưng chỉ là học viện hương."

"Đúng đó, chắc sẽ không phải muốn đi học viện tâm lý sát vách, rồi học viện chúng ta làm sai, cho rằng muốn đến học viện chúng ta?"

"Nhưng sao tớ cảm thấy, cho dù học viện tâm lý sát vách, cũng mời không được quý bà Miller chuyên gia tâm lý đẳng cấp này nhỉ?"

"Đúng vậy, mời được Alen Chin là bởi vì đó là học sinh của học viện bọn họ, học viện chúng ta có thể mời được quý bà Miller?"

"Hơn nữa nghe nói, quý bà Miller mấy năm trước cùng chồng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chồng bà ấy qua đời, sau này chưa từng xuất hiện ở trường hợp công khai nữa."

"Vậy há chẳng phải càng không thể nào là quý bà Miller đến học viện chúng ta tọa đàm sao? Nhưng tớ thật sự rất hy vọng là thật."

Thực ra Mễ Tuyết nói phải đến học viện hương tọa đàm, Dịch Duy cũng rất kinh ngạc và bất ngờ, nghĩ có thể bởi vì cậu nói chuyện liên quan đến Tề Nhiên, nên mẹ nuôi mới quyết định đến học viện họ tiến hành tọa đàm, còn khuyên mẹ nuôi không cần làm như vậy, bản thân cậu có thể ứng phó Tề Nhiên, nhưng Mễ Tuyết kiên trì với quyết định của mình, còn nói bà muốn ra ngoài đi dạo hít thở không khí.

Hai hôm sau, mặc kệ học viện hương hay học viên tâm lý, các học sinh đều đang thảo luận chuyện này, phần lớn mọi người đều nửa tin nửa ngờ, dù sao học viên hương đã ra thông báo, độ tin cậy vẫn phải có, nhưng vẫn khiến người cảm thấy không thể tin nổi.

Đã đến ngày tọa đàm, các học sinh học viên tâm lý, kết bạn đi đến học viện hương, vẫn đang tiếp tục thảo luận.

"Thật sự sắp bắt đầu, tớ vẫn cảm thấy không thể nào tin nổi, tại sao quý bà Miller không đến học viện chúng ta, mà đi học viện hương? Thật sự nghĩ không thông."

"Nếu chỉ là cùng họ thì rất mắc cười."

"Ha ha ha, xác thực mắc cười."

"Nhưng chúng ta cũng chưa từng gặp quý bà Miller, sao biết người đến có phải quý bà Miller thật hay không?"

"Trong đám giáo viên và giáo sư khẳng định có người từng gặp, đến lúc đó đi hỏi không phải được rồi à."

"Nhưng thật sự không ngờ, chúng ta sẽ có một ngày đi học viện hương nghe tiết tọa đàm tâm lý học."

Dịch Tuyên nghe người khác thảo luận, trong lòng biết quý bà Miller nhất định sẽ có mặt, bởi vì quý bà Miller chuyên gia tâm lý học đỉnh cấp, là Mễ Tuyết mẹ nuôi của Dịch Duy.

Quý bà Miller chưa từng để người khác chụp ảnh, quanh năm sống ở nước ngoài, mấy năm gần đây hoàn toàn không có tin tức, cho nên những học sinh này không biết bà trông như thế nào rất bình thường.

Tọa đàm tiến hành trong giảng đường học viện hương, Dịch Duy và Tôn Kỳ đi vào giảng đường, Tôn Kỳ vừa đi về trước, vừa chú ý người đã ngồi xuống hai bên hàng lang.

Tôn Kỳ tìm được mục tiêu, ngừng bước chân cười, xoay người đi vào trong.

"Phía trước còn có chỗ trống, cậu đi đâu?" Dịch Duy nghi ngờ hỏi, rồi nhìn phương hướng Tôn Kỳ đi qua, lập tức hiểu rõ.

Tôn Kỳ cái gì cũng không nói, chỉ ôm hai tay, đứng bên cạnh Sở Lưu nhìn xuống gã ta.

Sở Lưu dùng sức nắm tay vịn, cố gắng xem nhẹ ánh mắt của Tôn Kỳ.

Có bạn học quay đầu nhìn thấy Tôn Kỳ đứng ở chỗ đó, nghi ngờ hỏi: "Tôn Kỳ, cậu đứng ở đó làm gì? Phía trước còn có vị trí."

"Tớ đang xem, mấy người này hình như không phải viện chúng ta." Tôn Kỳ cười trừ nói.

"Họ là viện tâm lý học nhỉ?"

"Ồ, viện tâm lý học, tớ nhớ lúc chúng ta đi viện tâm lý học nghe tọa đàm, đều chuyên môn ngồi ở phía sau nhé."

Lời Tôn Kỳ vừa nói xong, học sinh đằng trước xoay đầu qua nhìn đám Sở Lưu.

Nếu chỉ có ánh mắt một mình Tôn Kỳ, họ còn có thể xem nhẹ, nhưng nhiều người như vậy nhìn họ, bất kể như thế nào họ cũng không thể xem nhẹ được.

"Đi thôi, chúng ta ngồi phía sau." Dịch Tuyên đứng lên nói.

Sở Lưu và người khác đều đứng lên muốn đến phía sau, trước khi xoay người, Sở Lưu hung dữ trừng Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ lúc này mới cùng Dịch Duy đi đến ngồi xuống chỗ trống phía trước.

Dịch Duy cười, thầm nghĩ ai nói người trưởng thành sẽ không có lòng trả thù ấu trĩ chứ?

Các lãnh đạo trường học đã vào đến giảng đường, Tề Nhiên và các lãnh đạo học viện tâm lý đi vào ngồi vào ghế đầu.

Tọa đàm bắt đầu tiến hành, Mễ Tuyết ngồi xe lăn lên sân khấu, các học sinh đều sửng sờ, thầm nghĩ quý bà Miller trong truyền thuyết là người khuyết tật sao? Trước đây chưa từng nghe nói chuyện này.

Mễ Tuyết dùng trang điểm che giấu ngũ quan của bà, đeo một cái kính gọng đen, tóc dài bó ở sau ót, cố ý trang điểm như người già.

Mễ Tuyết rất nhiều năm không tiến hành dạy học và tọa đàm, nhưng đây là nghề nghiệp mà bà nhiệt tình nhất, giống như hít thở, là một loại bản năng.

Vừa bắt đầu các học sinh còn kích động và hưng phấn, sau khi dần dần bình tĩnh lại, thanh âm của Mễ Tuyết như một loại ma lực, khiến người hết sức chăm chú chú ý mỗi một câu nói của bà, thậm chí đã quên mất bản thân đang ở đâu, sản sinh ảo giác trong không gian chỉ có bản thân và bà hai người ở trên sân khấu.

Dịch Duy dùng ánh mắt sùng bái nhìn mẹ nuôi, cậu khoảng thời gian này dựa theo yêu cầu của mẹ nuôi luyện tập nói chuyện âm điệu hơi thở và ngữ điệu giọng nói, còn có nhả chữ, phát âm, lúc nói chuyện truyền nhập cảm xúc vào. Sức hấp dẫn và tác dụng của ngôn ngữ rất lớn mạnh, muốn khiến người khác buông xuống tâm lý phòng bị, lôi kéo cảm xúc của người khác, thậm chí bình tĩnh xác nhận thế giới nội tâm chân thật của người khác, cậu bây giờ đang luyện tập những cái này, đều là nội dung cơ bản rất quan trọng.

Đương nhiên, ngoại trừ sức hấp dẫn ngôn ngữ của Mễ Tuyết, trường hợp nhiều người như vậy, các loại hình tượng và đồ họa hoạt hình trên màn hình, cũng phát huy tác dụng rất lớn.

Đây là một buổi diễn thuyết dạy học vô cùng hấp dẫn, trong lòng các học sinh rất rung động, giáo viên và các giáo sư, cũng thật sự cảm nhận được khoảng cách chênh lệch giữa bản thân và Mễ Tuyết, hiểu rõ khắc sâu vì cái gì bà sẽ là chuyên gia tâm lý học đỉnh cấp thế giới.

Tôn Kỳ kích động nói: "Làm sao bây giờ? Trong lòng tớ không thể bình tĩnh lại được, thật sự quá giỏi!"

Dịch Duy dùng sức hít thở sâu khống chế cảm xúc trong lòng mình, tuy cậu ra sức khống chế, tâm tình vẫn rất lâu không thể bình tĩnh lại.

Mễ Tuyết đã lui đến phía sau sân khấu chuẩn bị rời đi, lãnh đạo trường cũng đứng lên rời khỏi giảng đường đi tiễn bà, các học sinh đang kích động thảo luận, một chốc không cách nào bình tĩnh được.

Dịch Duy dẫn theo Tôn Kỳ, đi đến trước mặt mẹ nuôi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.