Chương trước
Chương sau
Nếu nói khu Lai Hải, nổi tiếng nhất, ngoại trừ cảnh biển, chính là hải sản.

Dịch Duy đặc biệt chọn Lai Hải Biệt Uyển mời khách ăn cơm hòa giải, là vì Dịch Tuyên dị ứng hải sản, Dịch Bác biết y muốn đi  Lai Hải Biệt Uyển, lại là Dịch Duy mời khách, khả năng do không yên tâm đi theo rất lớn.

Còn có, Dịch Bác dưới tình huống biết rõ trong lòng Dịch Tuyên không muốn Cố Hoành và cậu hòa giải, nói không chừng sẽ làm ra chút gì đó, vừa vặn có thể khiến Tôn Kỳ nhìn rõ.

Dù Dịch Bác vì nguyên nhân gì đó không xuất hiện, vậy thì giả vờ tạm thời hòa giải với bọn Cố Hoành, dù sao cậu sẽ không chịu thiệt là được.

Dịch Tuyên và Cố Hoành nói sẽ dẫn theo bạn đến, Dịch Duy cũng mời một vài học viên gia học, phần lớn là đứa nhỏ nhà họ Mễ và đám bạn của họ.

"WOW~" Tôn Kỳ giơ hai tay đặt lên mắt nhìn phương xa cảm thán: "Thật không hổ là khu Lai Hải dùng cảnh biển nổi tiếng, thật sự quá đẹp, vị trí này cũng rất tốt."

Người khác theo Dịch Duy đến, vừa xem phong cảnh, vừa hứng thú thảo luận.

"Màu sắc rất đẹp, cảnh sắc này, tùy tiện chụp cũng không cần sửa ảnh."

"Trong nhà tớ cũng có rất nhiều biệt thự cạnh biển, nhưng cộng lại cũng không sánh bằng biệt uyển này."

"Nhà tớ trong và ngoài nước đều có biệt thư cạnh biển và bãi biển tư nhân,  nhưng không bằng chỗ này, ba tớ lúc đầu lãng phí rất nhiều công sức, cũng không thể mua được một chỗ trong biệt uyển này."

Tôn Kỳ xoay đầu nói với Dịch Duy: "Chỗ này dùng để nghỉ phép hoặc tận hưởng thả lỏng, vô cùng thích hợp, nhưng dùng để mời bọn Cố Hoành ăn cơm hòa giải, cũng quá đáng tiếc, nhìn thấy họ tâm tình dù tốt cũng phải giảm bớt rất nhiều.

"Yên tâm, chỉ có lần này thôi, sau này chỉ cần có thời gian, muốn đến lúc nào cũng có thể đến." Dịch Duy nói.

"Thật sao?" Tôn Kỳ nói: "Vậy quá tốt rồi, cậu sau này nếu đến, nhớ gọi tớ."

"Được." Dịch Duy trả lời.

Dịch Duy nhận điện thoại, quản lý nói khách đã đến, Dịch Duy hỏi: "Người tôi đợi đến chưa?"

"Không có." Quản lý trả lời.

"Được, tôi biết rồi." Dịch Duy tắt máy, trong lòng có hơi thất vọng, Dịch Bác không có đến.

Cố Hoành và Dịch Tuyên mang theo bạn bè họ đi vào, Dịch Duy và Tôn Kỳ đi về phía bọn họ.

"Hoan nghênh các cậu đến, đợi lát nữa ăn thỏa mái, uống thỏa mái, ăn xong bữa cơm hôm nay, chuyện quá khứ, chúng ta cũng không truy cứu nữa, chỉ nhìn tương lai. Sau này cho dù không thể làm bạn với mọi người, cũng hy vọng có thể sống hòa thuận, không thù hằn giống trước đây." Dịch Duy mỉm cười nhìn họ nói.

Hai chữ mở đầu hoan nghênh của Dịch Duy, khiến trong lòng Cố Hoành rất không thoải mái, đây rõ ràng là chỗ của nhà họ Cố họ, một người ngoài như cậu ta nói hoan nghênh với người nhà họ Cố như gã cái gì.

Dịch Duy nhìn ra cách nghĩ của gã, cười lạnh một tiếng ở trong lòng, thầm nghĩ chỗ này đã là chỗ của tôi, cho dù không phải của tôi, sau này cũng sẽ là của con tôi, dù sao tuyệt đối không thể nào là của Cố Hoành anh.

Cho dù trong lòng Cố Hoành không thoải mái, nhưng hôm nay gã không phải đến kiếm chuyện, bà nội gã bảo gã đến hòa giải với Dịch Duy, cho nên chỉ có thể thuận theo lời của Dịch Duy: "Chuyện đã qua đều để cho nó qua, như cậu nói, người phải nhìn về phía trước mới quan trọng hơn."

"Nói không sai, tôi hôm nay cũng thành tâm thành ý muốn giải hòa với các cậu, cho nên đặt biệt hỏi mượn Cố đổng chỗ này, hy vọng các cậu vui chơi tận hứng." Dịch Duy cười nói: "Đến đây, tôi mang các cậu tham quan, cảnh sắc chỗ này, ở chỗ khác rất khó nhìn thấy. Tuy thành phố có biển rất nhiều, nhưng cảnh biển đẹp như vậy, đã ít lại còn ít hơn."

Cố Hoành đã muốn đến biệt uyển này rất lâu rồi, nhưng người có được biệt uyển này là chú tư gã, gã cảm thấy chỉ khi nào gã trở thành người thừa kế tập đoàn Cố thị, gã mới có được biệt uyển này.

Tôn Kỳ nhìn về phía Dịch Duy cố ý cười nói: "Làm trợ lý cho Cố đổng thật tốt, nhất là trợ lý được Cổ tổng xem trọng, ngay cả Lai Hải Biệt Uyển cũng có thể muốn mượn thì mượn, thật sự không hổ là cậu."

"Cũng phải." Dịch Duy cũng cố ý làm ra bộ dáng đắc ý nói: "Ở trước mặt Cố đổng, chút thể diện này tớ vẫn có."

Tay Cố Hoành nắm thành quyền, trong lòng người khác cũng rất khó chịu, nhưng trước khi đến đây Cố Hoành từng nói với họ, hôm nay đến hòa giải với Dịch Duy, ai cũng không cho phép nói ra lời khiêu khích, càng không cho phép gây chuyện, Cố Hoành hôm nay không để cho Hà Minh Thư theo đến, cho nên họ cảm thấy Cố Hoành thật tâm muốn hòa giải với Dịch Duy, dù sao Dịch Duy bây giờ là trợ lý được xem trọng bên cạnh Cố đổng, sau này rất có thể sẽ giúp được Cố Hoành.

Dịch Tuyên nói với Dịch Duy: "Đợi lát nữa anh cả cũng sẽ đến, anh ấy vốn muốn cùng chúng tôi đến, nhưng có chút chuyện trì hoãn, bây giờ đã ở trên đường, cậu không để ý chứ?"

"Anh ta cũng sắp đến?" Dịch Duy cố ý cau mày nói: "Bỏ đi, dù sao hôm nay nhiều người như vậy, thêm anh ta cũng không nhiều, thiếu đi anh ta cũng không ít đi."

Điện thoại Dịch Duy vang lên, cậu nhận.

"Cậu Dịch Duy, người cậu đợi đến rồi." Quản lý báo cáo với Dịch Duy.

"Được, đều đã chuẩn bị xong, vậy thì lên món đi." Dịch Duy tắt máy, xoay đầu nói với Tôn Kỳ: "Vừa rồi trong hộp nhỏ tớ mang theo có một chai rượu vang, tớ không muốn để người khác lục hộp của tớ, cậu có thể giúp tớ đi cầm không?"

"Được." Tôn Kỳ gật đầu.

"Mật khẩu cậu còn nhớ chứ?" Dịch Duy hỏi.

"Nhớ." Tôn Kỳ nói xong xoay người rời đi.

"Vì để cho mọi người có thể ăn thoải mái hơn, hôm nay là hình thức tiệc đứng, thực đơn đích thân tôi xem qua, bảo đảm mùi vị tươi mới." Dịch Duy khóe mắt nhìn thấy Dịch Bác đi đến, hơi nâng cao âm lượng nói: "Mọi người theo tôi đến đây, tôi giới thiệu cho mọi người món ăn hôm nay, đến chỗ này nếu không ăn hải sản thì đồng nghĩa đến uổng công, tất cả hải sản hôm nay, bảo đảm đều tươi mới nhất."

Dịch Bác xuyên qua đám người đến đến phía sau Cố Hoành và Dịch Tuyên: "Xin lỗi, tôi đến trễ."

Dịch Tuyên xoay người nhìn Dịch Bác gọi: "Anh."

Cố Hoành cũng nghiêng người nói: "Anh Dịch Bác."

Dịch Duy nhìn Dịch Bác, cũng không chào hỏi với gã ta, không đếm xỉa gã ta tiếp tục giới thiệu: "Chủng loại hải sản hôm nay cũng rất phong phú, mặc kệ sống hay chín đều có, thích ăn sống, tôi đề cử mọi người dĩa sashimi này, thích ăn chín tôi đề cử món canh hải sản này, nếu đã là tiệc đứng, mọi người cứ việc chọn thứ mình thích ăn."

"Cậu rõ ràng biết Dịch Tuyên dị ứng hải sản, cố ý mời họ đến biệt uyển, lại cố ý chỉ chuẩn bị hải sản, là muốn hại Dịch Tuyên dị ứng một lần nữa sao?" Dịch Bác mặt u ám nhìn Dịch Duy nói.

"Lời này của anh có ý gì, cậu ta dị ứng hải sản, tay và miệng mọc ở trên người cậu ta, cậu ta không ăn là được, người khác lẽ nào còn không thể ăn sao? Nhiều người như vậy ở chỗ này, tôi lẽ nào còn có thể đè cậu ta xuống rót cho cậu ta sao?" Dịch Duy nhìn Dịch Bác châm chọc nói.

"Cậu dám nói cậu không phải cố ý?" Dịch Bác nhìn Dịch Duy nói.

"Tôi cố ý cái gì?" Dịch Duy chẳng hề tỏ ra yếu thế đáp trả gã ta.

"Bỏ đi anh, em uống chút nước ép là được." Dịch Tuyên khuyên nói.

"Mời khách ăn cơm, còn là bữa cơm hòa giải, ít nhất phải lấy ra chút thành ý." Dịch Bác nói.

Dịch Duy dùng ngón tay gõ bàn nói: "Này lẽ nào không đủ thành ý? Anh cho rằng chỗ này là nhà họ Dịch? Anh nói cái gì chính là cái đó, cái gì cũng phải dựa theo ý anh mà làm? Tôi nói cho anh biết, chỗ này của tôi không hoan nghênh anh, mời anh cút ra ngoài!"

"Cố Hoành, cậu ta căn bản không có cách nghĩ muốn hòa giải với cậu, nếu không sẽ không làm ra việc như vậy, tôi hỏi cậu, cậu tiếp tục ở lại khiến Dịch Tuyên bị cậu ta chọc giận, hay mang người cùng tôi rời đi?" Dịch Bác nhìn Cố Hoành nói.

Dịch Duy nhìn về phía Cố Hoành nói: "Cố Hoành, cậu nếu không để cho anh ta cút ra ngoài, hôm nay chúng ta không thể nào hòa giải, đến lúc đó cậu tự mình đi giải thích với bà nội cậu."

Cố Hoành chỉ hơi do dự, bèn nói với Dịch Bác nói: "Anh Dịch Bác, anh rời đi trước, đợi lát nữa em mang Dịch Tuyên về."

"Cũng là nói, Dịch Tuyên ở trong lòng cậu, không quan trọng phải không? Nó hôm nay nếu bị dị ứng, cậu biết sẽ là hậu quả gì không?! Lần trước bởi vì cậu ta, Dịch Tuyên mới bị dị ứng đưa đến bệnh viện, thiếu chút nữa mất mạng, bây giờ cậu ta tiểu nhân đắc chí, rõ ràng muốn hại Dịch Tuyên, cậu mắt mở trừng trừng nhìn cái gì cũng không làm sao?!"

Dịch Duy châm chọc nói: "Nếu ngửi một chút đã dị ứng, vậy tôi thật sự muốn xem thử là bộ dạng gì, hay là tôi gọi bác sĩ đến, anh để cậu ta biểu diễn ngửi dị ứng tại chỗ?"

Dịch Duy biết, xác thực có người ngửi thấy hải sản sẽ dị ứng, nhưng Dịch Tuyên sẽ không, cậu ta chỉ có ăn vào mới sẽ dị ứng.

Dịch Bác vốn đến phá hư Cố Hoành và Dịch Duy hòa giải, mà lời của Dịch Duy hoàn toàn chọc giận kẻ cuống em trai như gã ta, gã ta nhấc chân đá ngã bàn, khiến người xung quanh bị dọa sợ.

Dịch Duy cười lạnh nói: "Đá bàn tính là có bản lĩnh gì, có bản lĩnh giống như anh trước đây, chào hỏi lên mặt tôi!"

"Cậu cho rằng cậu bây giờ không phải người nhà họ Dịch nữa, tôi không dám đánh cậu sao?!" Dịch Bác cắn răng nói.

"Có giỏi anh thử xem, tôi bây giờ đứng trước mặt anh, anh nếu không ra tay anh không phải đàn ông!" Dịch Duy hung hăng nhìn gã ta nói.

Mấy người vệ sĩ đứng xung quang giả làm nhân viên phục vụ, đã có người di chuyển đến phía sau Dịch Duy, tuyệt đối không thể nào để cho Dịch Bác đụng đến Dịch Duy. Chỉ cần Dịch Bác dám ra tay với Dịch Duy, những vệ sĩ này sẽ tạo tư thế giả khuyên nhủ kéo gã ta đi, tháo cánh tay gã ta, đến lúc đó nói là không cẩn thận kéo mạnh quá, không phải cố ý, dù không thể khiến tay gã ta tàn phế, cũng có thể khiến gã ta đau đến sống không bằng chết.

Tôn Kỳ cầm rượu vang đứng ở bên ngoài đã rất lâu, nổi giận đùng đùng bước nhanh vào, chắn ở trước mặt Dịch Duy, căm giận nhìn Dịch Bác nói: "Anh phải hay không có bệnh?! Có bệnh thì anh đi chữa bệnh, chạy đến chỗ này phát điên cái gì?!"

Dịch Bác nhìn thấy Tôn Kỳ sửng sờ, gã ta vừa nhìn, không phát hiện Tôn Kỳ, cho rằng cậu ta không đến, không ngờ cậu ta sẽ bỗng nhiên xuất hiện.

"Dịch Tuyên không thể ăn hải sản, bên kia nhiều món không phải hải sản như vậy cậu ta cũng không thể ăn sao?! Sao hả? Cậu ta không thể ăn hải sản Dịch Duy cũng không thể chuẩn bị đúng không? Cậu ta là hoàng đế hay hoàng tử?! Tôn quý như vậy sao?" Tôn Kỳ đi đến trước bàn khác, cầm lên cái bảng trên bàn quay trở về, giơ bảng lên trước mặt Dịch Bác oán giận nói: "Nhìn thấy chưa? Nhìn thấy chưa?! Cái bàn này không có bất kì thức ăn và đồ gia vị hải sản, là anh mù, hay Dịch Tuyên mù, nhìn không thấy mấy chữ này đúng không?!"

Tôn Kỳ ném bảng lên người Dịch Bác, ôm hai tay cười lạnh nói với Cố Hoành: "Cố Hoành, cậu phải cẩn thận một chút, hai người này không có quan hệ huyết thống, thái độ của anh ta với Dịch Tuyên rõ ràng không bình thường, cậu đừng để bị anh vợ cậu cắm sừng còn cảm thấy bản thân tràn ngập niềm vui!"

Tôn Kỳ nói lời này ba người, Dịch Bác, Dịch Tuyên, Cố Hoành sắc mặt thay đổi lớn, người khác đầu tiên kinh sợ Tôn Kỳ dám nói ra lời như vậy, rồi lại lộ ra nét mặt xấu hổ cảm thấy lời của Tôn Kỳ cũng không phải không có đạo lý.

Thực ra trong lòng Dịch Bác từ trước đến nay chỉ xem Dịch Tuyên là em trai ruột mà đối xử, cũng không có bất kì cảm tình gì khác ngoài tình thân với y, lời của Tôn Kỳ khiến gã ta cảm thấy bị làm nhục, gã ta căm phẫn nhìn Tôn Kỳ nói: "Cho dù tôi và Dịch Tuyên không có quan hệ huyết thống, nó cũng là em trai ruột của tôi, đây là chuyện vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi! Cậu không cần ở chỗ này ăn nói lung tung!"

"Nói ai mà chả biết nói, tôi nói tôi và Dịch Duy là anh em ruột, chúng tôi thật sự trở thành anh em ruột? Sự thật như thế nào, chỉ có trong lòng bản thân các người rõ ràng." Tôn Kỳ tiếp tục châm biếm nói.

Dịch Tuyên chưa từng chịu nhục nhã như vậy, y tức giận đến đầu óc choáng váng, đỡ cánh tay Cố Hoành nói: "Em muốn trở về."

"Các người đều đi đi." Dịch Duy nhìn Cố Hoành nói: "Cậu nếu không muốn hòa giải với tôi, lúc đầu nói rõ ràng, không cần thiết cố ý mang người đến gây chuyện, tôi sẽ đi nói với bà hai, tôi và cậu, vĩnh viễn không thể nào hòa giải."

Sắc mặt Cố Hoành rất khó coi, trong lòng rất loạn, gã nhìn Dịch Duy, nói với người khác: "Chúng ta đi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.