Đầu Cố Nhạc Sán rất khó chịu, vì để duy trì trạng thái tỉnh táo, ly trà nắm trong tay bị anh vô thức bóp vỡ. 
Dịch Duy nhìn máu đầy tay anh, tay không khỏi hơi run rẩy, há há miệng nhưng lại không biết nên nói gì, cậu biết Cố Nhạc Sán bây giờ khẳng định rất khó chịu, mà cậu không cách nào cảm nhận được đau đớn và cảm giác của anh, bất kì ngôn ngữ nào cũng không có ý. 
Dịch Duy bước nhanh đi lấy hòm thuốc, giúp Cố Nhạc Sán xử lý vết thương trên bàn tay, cậu nghiêm túc tỉ mỉ xác định đã rửa sạch, trong miệng vết thương không có bất kì mảnh vỡ nào nữa, giúp anh bôi thuốc và dán lên vải thuốc chống thấm nước. 
Dịch Duy đứng lên nhìn Cố Nhạc Sán nói: "Đi lên giường nằm một lát nhé." 
"Đã không có việc gì." Cố Nhạc Sán lắc đầu, mở mắt vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói: "Em ngồi với anh một lát." 
"Anh đừng vỗ nữa." Dịch Duy ngồi xuống nắm tay anh. 
Cố Nhạc Sán ngồi một lát, thật sự là ngồi một lát, hai người cứ ngồi như vậy, cái gì cũng không nói. Nhưng Dịch Duy biết, không việc gì của anh, nhưng cũng không phải thật sự không có việc gì, anh khẳng định vẫn khó chịu, nhưng cậu bây giờ cái gì cũng không làm được, chỉ có thể ở bên anh như vậy. 
Tầm một tiếng, Trần Mông Oánh nấu cháo và Nhan Y Vân nấu canh đều đưa đến, Dịch Duy đi ra nhận, bưng đi chuẩn bị đưa đến trước mặt Cố Nhạc Sán, hỏi anh muốn ăn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-duoc-nguoi-thua-ke-hao-mon-toi-huenh-hoang/3591594/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.