Cố Nhạc Sán đặt Dịch Duy lên giường, giúp cậu đắp xong chăn, duỗi tay vào trong chăn, đặt lên bụng cậu, nhìn cậu nói: "Đây là con anh."
Dịch Duy túm chặt chăn, gật đầu nghe theo nói: "Là con anh."
"Em mang theo con của anh, kết hôn với anh ta?" Cố Nhạc Sán rất không hài lòng nhìn Dịch Duy.
"Anh đừng nói như vậy, anh nói như vậy giống như tôi chân đạp hai thuyền, còn giống như đã phản bội anh." Dịch Duy nhỏ tiếng nói: "Vốn cùng một người, nào có anh và anh ta chớ, dù sao chính là con của chúng ta."
"Của anh chính là của anh!" Cố Nhạc Sán nắm lấy cổ tay Dịch Duy, nghiêm túc phẫn nộ nhìn Dịch Duy nói: "Cái gì cũng có thể là của anh ta, cho dù thân thể này, tất cả nhà họ Cố cũng là của anh ta, nhưng em và con, chỉ có thể là của anh!"
"Được được được, của anh đều là của anh, tôi là của anh, con cũng là của anh." Dịch Duy nhìn Cố Nhạc Sán sắp tức giận, nắm lại tay anh vỗ về nói: "Anh đừng tức giận, tôi hoàn toàn vì con mà suy xét, không thể không làm như vậy. Tôi muốn đứa con này, anh chắc chắn cũng muốn đứa con này đúng chứ? Dù sao anh chính là anh ấy...không phải, tôi nói là, dù sao các anh dùng chung một thân thể, tôi như vậy cũng coi như kết hôn với anh rồi đúng không? Anh có thể hiểu tôi đúng không?"
Dịch Duy dùng ánh mắt vô tội van xin nhìn Cố Nhạc Sán, mưu đồ để anh nguôi giận, Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-duoc-nguoi-thua-ke-hao-mon-toi-huenh-hoang/3591592/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.