Nước sông cuồn cuộn chảy siết, Lý Chính víu một thân cây, ôm thật chặt, còn tay kia thì ôm Chu Diễm. 
Có một vật nhọn đâm vào tay anh, máu từ từ chảy hòa vào dòng nước, cây bị đứt đôi, anh cố gắng ôm lấy cô. 
Đến khi dừng lại thì Lý Chính nằm trên một đầm cỏ. 
Đầm cỏ rộng chừng 2m2, Lý Chính thả Chu Diễm ra, cởi túi sách trên eo cô, đặt cô nằm yên, vuốt mặt cô gọi: “Chu Diễm? Chu Diễm?” 
Chu Diễm không trả lời. 
Lý Chính hô hấp nhân tạo cho cô, Chu Diễm ho khù khụ. 
Chu Diễm mở mắt ra, ngây ngô gọi: “Lý Chính!” 
“Anh ở đây, anh ở đây.” 
Chu Diễm bắt lấy cánh tay anh, ôm cổ anh, trong lòng còn sợ hãi, gọi từng tiếng: “Lý Chính, Lý Chính…” 
Lý Chính trấn an, vỗ lưng cô. 
Chu Diễm trở lại bình thường, lập tức bị cảnh tượng trước mặt dọa. 
Bốn phía bị nước bao quanh, nước chảy xiết, bọn họ như đang ngồi trên một hòn đảo đơn độc, bờ cách bọn họ những 10m, theo tình huống bây giờ thì không thể nào đi qua được, nếu không sẽ bị làn nước xiết cuốn đi lần nữa. 
Chu Diễm sợ hãi: “Lý Chính, đây là đâu vậy?” 
Lý Chính nói: “Em đừn sợ, có phải di động của em đặt trong túi sách không?” 
Chu Diễm nhớ tới, lập tức mở túi ra, sách vở bên trong đã ướt nhẹp, cô lấy di động ra bấm bấm một chút nhưng không hề có phản ứng. 
Chu Diễm nói: “Điện thoại hỏng rồi. Chúng ta làm sao bây 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-do/2322616/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.