Edit: Ciao
“Báo thành phố Quảng Dương”, ngày 12 tháng 6 năm 20xx, tít trang đầu ‘Nghiệm thu sửa chữa đê điều của thành phố’, tiêu đề rất lớn.
Chu Diễm trở mình một chút.
Những tin tức khác đều là tin xã hội, mỗi một tin đều chiếm không quá nhiều.
Quá nhiều người, chuyện quá loạn, chuyện mới mẻ không ngừng, có thể đượcđưa tin ở trên hẳn là trải qua ngàn chọn vạn tuyển, tiêu đều cũng rấtbắt mắt, ví dụ như ‘Tự sát’, ‘Tử vong’.
Chu Diễm hỏi: “Đây là tin tức vè anh trai và chị dâu anh sao?”
Lý Chính trầm mặc, chớp mắt một cái, ngón tay chỉ lên báo, hỏi: “Còn cái này? Là cha em sao?”
Không ai biết, một ngày nào đó trong dòng đời buồn chán, vào một thời khác,hai đầu thành thị, hai người không quen biết nhau, lại đồng thời cóchung một hoàn cảnh câu chuyện.
***
Hai năm trước, ngày 11 tháng 6
Ngày thứ ba sau khi Chu Diễm thi đại học xong, thức dậy từ sáng sớm, sửasang lại tù quần áo, mở đồng phục cấp ba, nhìn bức tranh vẽ ở đằng sauđồng phục thu đông. Đây là trước học kỳ cuối, Tưởng Bác Văn vẽ lên, lúcấy cậu ấy nói với cô: “Sau này mình sẽ là bác sĩ vẽ tranh giỏi nhất.”
Khi đó lần đầu Chu Diễm ý thức được, kỳ thi đại học sắp tới, biết rằng côđã mười tám tuổi, sắp trưởng thành, sẽ nhanh chóng bước khỏi giảng đường đại học, sẽ đứng trên bục giảng giống như ba, vung thước dạy học, cầmphấn viết bảng, lấy thuốc lá và truyện tranh giấu trong gầm bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-do/2322588/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.