Thấy vậy, Lục Hàm Chi chợt cảm thấy lo lắng.
Mặc dù vào thời xưa, hôn nhân đều theo lệnh của cha mẹ và lời của người mai mối, nhưng nếu A Xu không đồng ý thì chuyện này sẽ rất khó xử lý.
Nàng không phục hồi được thì thôi không bàn đến, nhưng nếu có thể thì sao?
Lễ đính hôn này có hơi gấp, Lục Hàm Chi hơi hối hận.
Cho dù Lâm Trùng Vân xuất sắc, hai người cũng vừa đôi phải lứa nhưng dưa hái xanh thì không ngọt, đừng vì vậy mà sau này khiến cả hai bất mãn.
Thế nhưng đến khi Lục Hàm Chi ngẩng đầu lên thì thấy A Xu tiến tới, lấy khăn tay ra giúp Lâm Trùng Vân lau mặt.
Trong mắt nàng hiện lên nét lo lắng, A Xu không thể giãi bày nhưng mọi người đều có thể nhìn ra nàng muốn nói gì. Có lẽ vừa rồi chỉ là một động tác trong tiềm thức, nhưng giờ thấy mình đánh người thật, nàng lại bắt đầu cảm thấy tự trách.
Lục Hàm Chi thở dài, cười với Tông Nguyên: “A Xu của chúng ta thật quá tốt bụng, phải để chúng ta ra tay đánh tên lưu manh kia một trận mới được.”
Tông Nguyên nói: “Hắn đã đính hôn với tỷ tỷ rồi mà, không phải nên gần gũi hơn sao?”
Lục Hàm Chi ngạc nhiên nhìn Tông Nguyên: “Ồ? Không ngờ ngươi lại cởi mở vậy đó?”
Tông Nguyên thản nhiên nói: “Cởi với mở cái gì, ta với cẩu Hoàng đế đã như vậy rồi mà ta còn chẳng quan tâm, có gì mà không đồng ý.”
Lục Hàm Chi nghẹn lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-cuc-cung-cho-bao-quan-phan-dien-roi-phai-lam-sao-day/3363119/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.