Nhung Táp rời cung chắc là để tránh hiềm nghi.
Hoàng đế có ý muốn phong Tông Nguyên làm Hoàng hậu, vậy nhất định sẽ ra tay với hoàng quý phi này trước. Không phải lão định làm gì mà chỉ là tới tìm người đang giữ phượng ấn để thương lượng thôi.
Nếu bà lấy cái chết để can gián, chắc chắn chuyện sẽ không thành.
Nhung Táp trước giờ luôn khoan dung hòa thuận, sẽ không có chuyện lấy cái chết để can gián chỉ vì chuyện này. Nhưng nếu không làm thì sẽ bị triều thần lên án, bà đành phải làm bộ thôi.
Lục Hàm Chi giãy ra khỏi lòng Vũ Văn Mân: “Mẫu phi? A Vấn? Từ lúc nào hai người trở thành bà cháu vậy?”
Tông Nguyên vừa ngượng vừa giận, quay đầu nhìn Lục Hàm Chi: “Còn không phải tại ngươi hết à? Là ngươi bảo bọn ta tạo mâu thuẫn, lại còn “càng kịch liệt càng tốt”, ta có thể làm gì đây? Đành phải nói lời khó nghe!”
Vẻ mặt Lục Hàm Chi lộ vẻ khó tin: “Cho nên ngươi gọi mẫu phi là bà nội?”
Tông Nguyên đỏ mặt: “Có thể đừng nhắc chuyện này nữa không?”
Lục Hàm Chi cười suýt ná thở: “Ôi chao, A Vấn ngươi không nói sớm, ta và A Mân không thể sinh được đứa con trai lớn cỡ này, nhưng nếu ngươi muốn nhận bọn ta làm cha mẹ thì cũng được thôi, chỉ cần quỳ xuống hành lễ, coi như chúng ta đã thành người nhà rồi.”
Tông Nguyên: “…”
Hắn quát Lục Hàm Chi: “Mơ đẹp nhỉ!”
Trong viện vang lên tiếng cười, Vũ Văn Giác và Lục Húc Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-cuc-cung-cho-bao-quan-phan-dien-roi-phai-lam-sao-day/3363114/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.