Lục Hàm Chi hỏi: “Sao Mộc tiên sinh lại đột nhiên đổi ý?”
Vũ Văn Mân đáp: “Lúc trước ngươi nói y không muốn nhìn thấy mặt giả tạo của Hoàng thượng, nhưng nếu y thật sự không oán hận lão thì sao lại không muốn nhìn thấy sự giả dối ấy?”
Lục Hàm Chi thấy mình còn non nớt lắm, quả nhiên Vũ Văn Mân nhìn xa hơn.
Cậu hỏi: “Vậy ngài thuyết phục y thế nào?”
Vũ Văn Mân đáp: “Tự y nghĩ thông thôi. Bao năm qua, y vẫn bị quá khứ giày vò, thậm chí không dám bắt đầu cuộc sống mới. Y sợ thẹn với cố nhân nên muốn thử xem có thể thực sự buông bỏ không.”
Lục Hàm Chi gật đầu, cậu hiểu rồi.
Doãn Bình Ngô cũng là người, cũng muốn có cuộc sống mới. Hôm nay dường như y đã buông bỏ được, nhưng vẫn bị vết thương quá khứ ảnh hưởng nên không thể bước vào mối quan hệ tình cảm mới.
Vũ Văn Mân nói: “Chúng ta bây giờ còn thiếu cái gì à?”
Lục Hàm Chi búng ngón tay, nói: “Mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ thiếu gió đông!”
Vũ Văn Mân hỏi: “Gió đông là cái gì?”
Lục Hàm Chi cười đáp: “Chờ đi!”
Phủ Thái tử, Tô Uyển Ngưng nghênh đón Tông Nguyên khoan thai đi tới.
Lần này Tông Nguyên không kiêng dè gì nữa, dù sao ai cũng biết chuyện hắn và trắc phi Thái tử “thân thiết”. Thái tử mỗi ngày bận rộn triều chính, hậu viện chỉ có một trắc phi, nhìn qua cực kỳ quạnh quẽ.
Ngay cả nha hoàn quét dọn trông cũng ngơ ngác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-cuc-cung-cho-bao-quan-phan-dien-roi-phai-lam-sao-day/3355863/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.