Chương trước
Chương sau
Lục Hàm Chi hỏi: “Sao Mộc tiên sinh lại đột nhiên đổi ý?”

Vũ Văn Mân đáp: “Lúc trước ngươi nói y không muốn nhìn thấy mặt giả tạo của Hoàng thượng, nhưng nếu y thật sự không oán hận lão thì sao lại không muốn nhìn thấy sự giả dối ấy?”

Lục Hàm Chi thấy mình còn non nớt lắm, quả nhiên Vũ Văn Mân nhìn xa hơn.

Cậu hỏi: “Vậy ngài thuyết phục y thế nào?”

Vũ Văn Mân đáp: “Tự y nghĩ thông thôi. Bao năm qua, y vẫn bị quá khứ giày vò, thậm chí không dám bắt đầu cuộc sống mới. Y sợ thẹn với cố nhân nên muốn thử xem có thể thực sự buông bỏ không.”

Lục Hàm Chi gật đầu, cậu hiểu rồi.

Doãn Bình Ngô cũng là người, cũng muốn có cuộc sống mới. Hôm nay dường như y đã buông bỏ được, nhưng vẫn bị vết thương quá khứ ảnh hưởng nên không thể bước vào mối quan hệ tình cảm mới.

Vũ Văn Mân nói: “Chúng ta bây giờ còn thiếu cái gì à?”

Lục Hàm Chi búng ngón tay, nói: “Mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ thiếu gió đông!”

Vũ Văn Mân hỏi: “Gió đông là cái gì?”

Lục Hàm Chi cười đáp: “Chờ đi!”

Phủ Thái tử, Tô Uyển Ngưng nghênh đón Tông Nguyên khoan thai đi tới.

Lần này Tông Nguyên không kiêng dè gì nữa, dù sao ai cũng biết chuyện hắn và trắc phi Thái tử “thân thiết”. Thái tử mỗi ngày bận rộn triều chính, hậu viện chỉ có một trắc phi, nhìn qua cực kỳ quạnh quẽ.

Ngay cả nha hoàn quét dọn trông cũng ngơ ngác, không có chút sức sống nào. Lúc trước Tông Nguyên không cảm thấy gì, nhưng hôm nay tới, hắn mới thấy phủ Thái tử rất hoang vắng.

Ngoại trừ viện của Tô Uyển Ngưng trông còn ngay ngắn trật tự thì tất cả những nơi khác đều có cảm giác cỏ dại mọc thành bụi. Tông Nguyên thở dài, không biết ả đàn bà này đã tạo bao nhiêu nghiệp chướng, cũng nên thu phục nàng ta rồi.

Lại nghĩ lúc trước mình suýt trở thành công cụ của nàng ta, lưng Tông Nguyên toát mồ hôi lạnh.

Hắn trưng khuôn mặt tươi cười, đi đến trước cửa nơi Tô Uyển Ngưng đang chờ, làm nũng kéo cánh tay nàng ta: “Tỷ tỷ!”

Tô Uyển Ngưng đưa tay vuốt tóc trên trán hắn: “Sao hôm nay Yêu nhi lại hào hứng thế? Có chuyện vui gì à?”

Tông Nguyên kiêu ngạo vỗ ngực: “Đương nhiên, nhiệm vụ tỷ giao cho đệ, đệ đã hoàn thành rồi!”

Ánh mắt Tô Uyển Ngưng lộ ra sự vui mừng: “Ồ? Vậy Hoàng thượng… đã hành phòng với đệ?”

Nghe hai chữ hành phòng, Tông Nguyên hơi buồn nôn nhưng vẫn vờ vui vẻ nói: “Không chỉ thế đâu! Tỷ tỷ, ngài ấy còn nói muốn phong đệ làm hoàng quý quân ngồi ngang hàng với hoàng quý phi Nhung Táp đấy. Tỷ tỷ, tỷ có vui không? Đệ làm hoàng quý quân là có thể giúp đỡ tỷ trừng trị kẻ đã hại cha mẹ!”

Mặt Tô Uyển Ngưng lộ ra vài phần không vui: “Chỉ là… Hoàng quý quân thôi?”

Tông Nguyên khó hiểu: “Không phải tỷ muốn ta trở thành quý nhân trong hậu cung sao? Bây giờ Yêu nhi đã làm được rồi, sao tỷ vẫn không vui vậy?”

Tô Uyển Ngưng nở nụ cười: “Không có không có, A Nguyên làm rất tốt! Nếu được thì… không chỉ là hoàng quý quân thôi đâu! Thôi, không nói những thứ này nữa, tỷ nấu cho A Nguyên nước mơ giải nhiệt, đệ uống một chén đi đã.”



Tông Nguyên vui vẻ nói: “Được! Đệ thích uống nước mơ nhất!”

Đùa à, lúc bé hắn ăn vụng mơ chưa chín nên bị ê răng, từ đó không bao giờ ăn mơ nữa. Tỷ tỷ biết, nhưng ả đàn bà này lại không thèm để trong lòng.

Tô Uyển Ngưng múc cho hắn một chén nước mơ, Tông Nguyên chỉ nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt lại trên bàn, hỏi: “Thái tử điện hạ đâu? Vẫn còn bận giám quốc ạ?”

Tô Uyển Ngưng đáp: “Ngày nào cũng bận rộn chuyện triều chính, đệ cũng biết ngài ấy là Thái tử, mà Thái tử thì có chức trách giám quốc. Hoàng thượng bảo ngài ấy phải cần cù một chút, thế mới có nền móng để kế thừa giang sơn sau này.”

Tông Nguyên gật đầu, thầm nghĩ chức trách giám quốc của Thái tử đã sớm chỉ còn là cái vỏ rỗng, lúc này cần cù để làm bộ cho người ngoài xem thôi.

Muốn ngồi lên vị trí Thái tử này của hắn ta đơn giản ghê.

Thật ra Tông Nguyên thấy rất khó hiểu, Hoàng đế nhiều con trai tài năng như vậy, sao lại chọn trúng một Nhị hoàng tử tư chất tầm thường. Đại hoàng tử trước khi trở thành tiểu lang quân vốn là nhân tài kiệt xuất về mảng văn hóa giáo dục. Tứ hoàng tử là kỳ tài võ học, lấy một địch trăm.

Lập ai trong hai người này cũng hơn Nhị hoàng tử gấp trăm lần, thế mà hắn ta lại được chọn.

Tông Nguyên cảm thấy Hoàng đế bị mù, có điều căn cứ vào đạo đức nghề nghiệp diễn xuất, hắn vẫn tận chức tận trách nói: “Thái tử điện hạ tài đức vẹn toàn, Hoàng thượng trọng dụng là tất nhiên. Tỷ tỷ không cần ngăn cản điện hạ, ngài ấy là Thái tử, sao có thể đánh đồng với người bình thường?”

Tô Uyển Ngưng nghe mà cười tươi như hoa, nàng ta chọc nhẹ trán Tông Nguyên, nói: “Từ khi nào A Vấn biết ăn nói thế? Nhóc con, đệ đã học những cái gì ở Đông Doanh thế hả?”

Tông Nguyên thầm nghĩ: Rất nhiều, quan trọng nhất là học cách lấy lòng đàn ông.

Đáng tiếc Tông Nguyên trời sinh không có thiên phú về mảng này, học xong là quên ngay, chỉ giỏi giày vò đàn ông thôi.

Trong lòng hắn phẫn nộ nhưng ngoài mặt vẫn hỏi: “Tỷ tỷ, tiếp theo đệ phải làm gì? Tỷ không biết đó thôi, hiện tại cẩu Hoàng đế kia nghe đệ răm rắp. Đệ muốn gì là được nấy, lão còn nói sau khi phong đệ làm hoàng quý quân sẽ ban cho đệ cung điện lớn nhất trong hậu cung. Tỷ tỷ, đệ giỏi không?”

Tô Uyển Ngưng cười nói: “Giỏi giỏi, A Nguyên giỏi nhất. Có điều… không phải cung điện lớn nhất là cung Khôn Ninh của Hoàng hậu sao?”

Dựa theo quy cách hậu cung, đương nhiên cung của Hoàng hậu sẽ lớn nhất.

Tông Nguyên thầm nhủ, không lẽ ả đàn bà ác độc này muốn hắn làm Hoàng hậu? Dã tâm của nàng ta không nhỏ, nhưng chuyện kia nghe cũng có thể lắm chứ.

Ở chỗ Tô Uyển Ngưng thêm một lát, Tông Nguyên lấy cớ hồi cung, lặng lẽ thay thường phục rồi đến chỗ Lục Hàm Chi.

Lục Hàm Chi để Lưu cô cô tìm cớ phạt Giáng Hương đi giặt quần áo, chỉ cần tai mắt của Tô Uyển Ngưng không ở bên, Tông Nguyên có thể tự do hoạt động.

Lúc này Lục Hàm Chi đang xem bản thiết kế cầu, cây cầu treo kia đã bắt đầu kéo xích. Sợi xích to bằng cánh tay người lớn kéo dài mấy chục mét trên sông Trường Kinh, Lục Hàm Chi cân nhắc đến sức gió nên không dùng ván gỗ mà dùng ván xi măng cốt thép làm mặt cầu.

Cũng bởi vì trọng lượng của tấm xi măng nên phải bện ba sợi xích làm một, tuy hơi nặng nhưng sẽ chắc chắn hơn. Nhân lực lần này nhiều hơn hẳn đợt xây tòa nhà 10 tầng.

Lần trước chỉ dùng chừng trăm người, lần này phải hơn một ngàn.

Chu Thông của Công Bộ trông lại vui hơn lần trước, ông ta sẽ được chứng kiến một lần cải cách cầu, Lục Hàm Chi lại nói: “Đây mới chỉ là bắt đầu, sắp tới sẽ có hai loại hình cầu.”

Nội tâm Chu Thông vô cùng kích động, hiện tại ông ta vô cùng háo hức muốn biết cây cầu tiếp theo sẽ thế nào. Cầu treo đã đủ nằm ngoài sức tưởng tượng rồi, không biết cây cầu tiếp theo sẽ chấn động ra sao.

Bụng Lục Hàm Chi đã lớn lắm rồi, hơn 2 tháng nữa cậu sẽ sinh. Bôn ba liên tục, tuy không ngại phiền nhưng cũng dần cảm thấy đuối sức.

Tông Nguyên nhìn cậu mang thai mà bận rộn tới lui, cảm thấy cậu liều lĩnh quá. Lục Hàm Chi được nghỉ tay bèn đỡ eo vẫy hắn, Tông Nguyên cùng cậu vào trong lều.



Lục Hàm Chi hỏi: “Có chuyện quan trọng muốn nói với ta?”

Tông Nguyên hướng mắt về phía vách núi xa xa nhìn cây cầu treo cậu đang dựng, nói: “Không hẳn, vốn có thể để Lưu cô cô tới báo cho ngươi, mà hôm nay tai mắt phủ Thái tử bị đưa đi tạm thời nên ta tới luôn. Tô Uyển Ngưng muốn ta trở thành Hoàng hậu, ngươi tự tính đi.”

Lục Hàm Chi khép bản thiết kế lại, hít một hơi: “Làm Hoàng hậu? Chậc, tuổi nhỏ tài cao, ghê nhỉ.”

Tông Nguyên cạn lời: “Ngươi nói chuyện cho đàng hoàng đi!”

Đôi khi Tông Nguyên cũng không biết nên nói Lục Hàm Chi thế nào cho phải.

Lục Hàm Chi cười gian, khoác vai hắn nói: “Được, ta biết rồi, ngươi yên tâm, ngươi không làm Hoàng hậu được đâu. Có điều…”

Có nhiều cái hay ho có thể làm lắm đây!

Cậu suy nghĩ một lúc, ngoắc Tông Nguyên ý bảo hắn ghé tai lại đây.

Tông Nguyên sáp tới, Lục Hàm Chi thì thầm gì đó bên tai hắn.

Nghe Lục Hàm Chi nói xong, khóe môi Tông Nguyên không ngừng co quắp: “Ngươi… chắc chắn muốn ta làm như vậy?”

Lục Hàm Chi vỗ vai hắn: “Phải khiến ngươi chịu thiệt một chút, nhưng nếu không làm thì sao có thể khiến Hoàng Thượng hạ quyết tâm?”

Tông Nguyên thực sự không hiểu tạo hóa đã tạo ra Lục Hàm Chi kiểu gì. Có điều hắn vô cùng chắc chắn là tốn không ít công sức, đã thế còn lỡ tay thả mấy thứ kỳ lạ vào trong đầu cậu.

Tông Nguyên nhăn nhó về cung.

Hắn vốn định đi thăm A Xu tỷ tỷ nhưng lại không còn tâm trạng nào nữa. Tên Lục Hàm Chi quái quỷ này, toàn cho hắn nan đề thôi!

Sau khi về cung, Lưu cô cô đưa hắn về Tiểu Ngọc Cư rồi lặng lẽ đi ra ngoài.

Chạng vạng ngày hôm sau, Tông Nguyên mặc áo trắng mang theo vài cung nữ và thái giám đi tới ao sen trong ngự hoa viên ngắm hoa.

Sen bên ao nở rộ, phô bày phút giây huy hoàng cuối cùng trước mùa thu. Tông Nguyên phe phẩy quạt, thảnh thơi tản bộ. Hồ sen này đẹp, có không ít phi tần cũng tới góp vui. Biết Tông Nguyên đang được sủng nên không ai đến chọc hắn để tự rước xui.

Trùng hợp hoàng quý phi Nhung Táp dẫn theo đại cung nữ Nhĩ Nhã đi tới.

Một đường đi tới, chúng phi tần nhao nhao hành lễ với bà.

Hiện giờ Nhung Táp ở trong cung đã khác xưa. Hậu cung không có Hoàng hậu, hoàng quý phi chẳng khác nào Hoàng hậu.

Trên là các phi tần, dưới là các Đáp ứng Tài nhân, tất cả đều phải quỳ lạy hành lễ với bà, vinh sủng vô hạn mà ai cũng thấy được. Nhưng khi đi ngang qua bên cạnh Tông Nguyên thì lại bị coi không ra gì.

Các phi tần xì xào bàn tán, đa số không dám bước ra, chỉ có Thục phi nhắc nhở: “Tiểu chủ Tông Nguyên mới vào cung nên không hiểu quy củ, hoàng quý phi giá lâm, còn không mau quỳ xuống hành lễ?”

Tông Nguyên vẫn ngồi chân trần nghịch nước, cầm hai đóa sen nở rộ trong tay tự nói: “Hậu cung trăm hoa kiều diễm, nhưng làm gì có hoa nở rộ cả trăm ngày? Người trong hậu cung giống như đóa hoa này, lúc nên tàn thì cũng phải tàn thôi.”

Lưu cô cô bên cạnh bị dọa run, quỳ cái “bịch” xuống đất: “Tiểu chủ tuyệt đối không được nói như vậy!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.