Trai thẳng sắt thép định sẵn sẽ FA, thảo nào đời trước ế mốc cả lên.
Quả nhiên là ế bằng thực lực.
Nhìn Trà Cơ đang đau đớn trên mặt đất, Lục Hàm Chi che mặt: “Vương gia, đây không phải thích khách mà là thị thiếp Hoàng thượng ban cho ngài. Ngài lại đá thẳng người ta ra như vậy? Ta đã chuẩn bị cả phòng tân hôn cho ngài rồi mà? Sao ngài lại không biết hưởng thụ thế?”
Vũ Văn Mân: “…”
Nhìn Trà Cơ đang đau khổ giãy giụa dưới đất, hắn vứt kiếm xuống nói: “Vương phi đang đùa đấy à? Bổn vương không cần phụ nữ.”
Lục Hàm Chi hiểu logic của trai thẳng, có lẽ từ trước tới giờ Vũ Văn Mân vẫn vậy.
Đã diễn thì diễn cho trót, cậu chẳng hơi đâu đi thông cảm cho kẻ được Tô Uyển Ngưng phái đến, cho bài học để nàng ta biết điều là được. Có vụ này, chắc nàng ta không dám chủ động nhào vào Vũ Văn Mân nữa.
Lục Hàm Chi tiến lên đỡ Trà Cơ, nàng ta kêu gào ỏm tỏi, vẻ ngoan ngoãn dịu dàng không còn, ngược lại cứ như con gà vàng đồ chơi.
Lục Hàm Chi thấy vậy bèn nói: “Ồ? Không cử động được à? Các ngươi không có mắt hả, còn không mau đi gọi đại phu đi?”
Một vị đại phu nhanh chóng được gọi đến, nhìn qua hai chân đã biến dạng của Trà Cơ, nói: “Hai chân bị gãy xương, vẫn nên mời vị chuyên về chữa gãy chân đến thì hơn.”
Ở thời cổ đại, lực tay cần mạnh mới bó xương được.
Trà Cơ bị lăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-cuc-cung-cho-bao-quan-phan-dien-roi-phai-lam-sao-day/3344532/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.