Lục Hàm Chi chỉ nói giỡn, nhưng Chung Nghiêu lại háo hức hỏi: “Công tử… nghiêm túc sao?”
Ánh mắt hắn gần như là khát vọng tha thiết. Phản ứng của hắn khiến Lục Hàm Chi sinh nghi.
Cậu bình tĩnh che giấu sự nghi ngờ của mình, cười nói: “Đương nhiên là thật, Tiểu Lục Tử của chúng ta đến giờ vẫn chưa có tên. Sư phụ của nó nghĩ gần một năm mà chưa nghĩ ra cái tên nào, tiên sinh nói xem có lề mề không cơ chứ. Nhưng nếu cho Tiểu Lục Tử dùng quý danh của tiên sinh, e là không thích hợp lắm đâu?”
Chung Nghiêu lập tức nói: “Không không, hợp mà. Ta… Công tử, thật không giấu diếm gì ngài, Chung Nghiêu vốn có một đứa con trai tên là A Nghiêu, không may là nó đã bị thất lạc từ nhỏ.”
Lúc ấy hắn ôm A Nghiêu đi từ Giang Nam đến kinh thành để tìm đại sư huynh, nhưng trên đường đi gặp mưa lớn nên trú tạm ở một cái miếu đổ nát.
Lúc đó hắn cũng buồn ngủ nên ôm A Nghiêu thiếp đi. Lúc tỉnh lại, A Nghiêu trong ngực đã không thấy đâu. Khi phát hiện A Nghiêu mất tích, trái tim hắn gần như tan thành từng mảnh, ước nguyện cả đời chính là tìm được con.
Lục Hàm Chi hiểu ngay: “Chung tiên sinh cảm thấy Tiểu Lục Tử giống con trai mình?”
Chung Nghiêu biết thân phận của mình nhạy cảm nên không dám thừa nhận, nhưng lại không nhịn được muốn thừa nhận.
Hắn không đáp, lòng rối bời.
Lục Hàm Chi lại thân thiết nói: “Có lẽ tiên sinh cũng không chắc chắn? Điều này cũng dễ hiểu thôi, dù sao khi mất tích thì đứa bé mới được vài tháng tuổi. Vừa vặn, lúc Tiểu Lục Tử được mẹ nuôi A Mãn nhặt về cũng tầm đó. Không biết trên người A Nghiêu của Chung tiên sinh có dấu hiệu nhận dạng gì không?”
Cuối cùng Chung Nghiêu vẫn không thể đánh bại được nỗi nhớ con, đáp: “Nó… có một nốt ruồi đỏ trên cổ tay trái.”
Nhìn thấy nốt ruồi đỏ đó, Chung Nghiêu nhịn không được sự hồi hộp. Mặc dù hắn đã xác nhận Tiểu Lục Tử là con của mình nhiều lần, cũng tự cảnh cáo mình đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, chỉ cần nhìn con từ xa là đủ rồi.
Nhưng…
Khi nhìn thấy con trai gần ngay trước mắt, hắn vẫn muốn ôm con.
Lục Hàm Chi lại trực tiếp kéo Tiểu Lục Tử lại nói: “Lục nhi, mau xem, cha con tìm được con rồi.”
Vẻ mặt Tiểu Lục Tử mờ mịt: “Sư công đừng đùa, Tiểu Lục Tử cả đời cô độc, không có cha mẹ. Người cùng sư phụ chính là cha mẹ của Tiểu Lục Tử.”
Vị Chung sư phụ này là người tốt, nhưng cậu nhóc không muốn liên lụy người khác.
Nhiều người nói Tiểu Lục Tử không may mắn nên mới khắc chết mẹ nuôi A Mãn.
Lục Hàm Chi lại vui vẻ nói: “Tiểu Lục Tử, con phải biết cơ hội để hai người nhận lại nhau chỉ có 1%. Dân số Đại Chiêu ta tới mấy chục triệu người, con và Chung tiên sinh cho dù không có quan hệ huyết thống thì vẫn có duyên có nợ. Hắn thiếu nơi gửi gắm tình thương của cha, con thì thiếu cha mẹ quan tâm chăm sóc, nếu mỗi người đều có nhu cầu, sao lại không bù đắp cho nhau?”
Mọi người đều cảm thấy Lục Hàm Chi quá tùy tiện, chuyện nhận cha này đâu phải đùa? Chỉ có Vũ Văn Giác cảm thấy cậu như vậy tưởng như càn rỡ nhưng cũng có đạo lý nhất.
Tiểu Lục Tử bị ép dập đầu kính trà, còn được đặt cho quý danh là Hi Nghiêu.
Lục Hàm Chi nói tên A Thiền là Vũ Văn Linh Hi, hai đứa đều có chữ Hi, cứ gọi Hi Nghiêu là được.
Về phần họ, Chung tiên sinh không mang họ Chung nhưng lại không muốn tiết lộ họ thật, cứ đặt họ Lục đi!
Lục Hi Nghiêu, một cái tên mới. Cuối cùng Tiểu Lục Tử cũng có tên họ đầy đủ.
Thật đáng mừng!
Nhìn qua chỉ như một vở kịch, nhưng Lục Hàm Chi lại thấy Chung Nghiêu lén quay đầu lau nước mắt. Cậu để Tiểu Lục Tử gọi hắn là cha, rốt cuộc Chung Nghiêu hết nhịn nổi, chỉ biết ôm Tiểu Lục Tử khóc.
Một người ngày thường cực kỳ bình tĩnh, nhưng khi tìm thấy con trai mình lại bộc phát những cảm xúc mạnh mẽ. Mọi người xung quanh đều khóc, chỉ có A Thiền lấy chiếc khăn tay nhỏ lau nước mắt cho Chung Nghiêu.
Mọi người bị A Thiền chọc cười, đứa trẻ này thật khiến người ta yêu thích, ngay cả Chung Nghiêu vẫn luôn sụt sùi cũng ngừng khóc.
Hắn ôm A Thiền cùng Tiểu Lục Tử vào trong ngực: “Cảm ơn, các con đều là những đứa trẻ ngoan.”
Lục Hàm Chi cũng không ngờ sẽ như vậy.
Trên đường trở về, Vũ Văn Giác hỏi: “Đệ cứ như vậy đưa Tiểu Lục Tử ra ngoài?”
Lục Hàm Chi nói: “Đâu có! Tiểu Lục Tử sẽ không đi, nó không thể rời khỏi A Thiền.”
Vũ Văn Giác: “…”
Cũng đúng.
Vũ Văn Giác lại hỏi: “Vậy… Chúng ta có nên điều tra thân phận của Chung Nghiêu không?”
Lục Hàm Chi nói: “Còn cần điều tra sao? Quá rõ rồi mà? Hắn đến chỗ ta là vì Tiểu Lục Tử. Ngay từ đầu ta còn thấy rất lạ, hắn là tiểu lang quân mà lại một mình đến làm công nhân trong lò nung, đã thế còn có sư phụ giống y hệt Doãn Bình Ngô, còn là cha ruột của Tiểu Lục Tử. Nhị tẩu, huynh có phát hiện phần mặt hắn trông rất cứng không?”
Rốt cuộc thân phận thật sự của hắn là ai?
Sư phụ của hắn có phải Doãn Bình Ngô chết đi sống lại không? Hắn có phải là vị Hoàng tử chết yểu vì bị khó sinh năm đó — Vũ Văn Tông?
Nếu thật sự là Vũ Văn Tông thì sẽ náo nhiệt lắm đây.
Hoàng đế lập thế thân làm phi để thay thế người thương, ai dè chính chủ đã tới kinh thành. Chẳng những đến mà còn dẫn theo hoàng trưởng tử chân chính.
Vũ Văn Giác cũng nghĩ như Lục Hàm Chi, kể từ khi phát hiện ra lăng Tam Sinh trống rỗng, hắn vẫn luôn điều tra tung tích của Doãn Bình Ngô. Ai dè nhiều năm như vậy vẫn không tìm được Doãn Bình Ngô, Vũ Văn Tông lại tự chạy tới trước mặt bọn họ.
Vũ Văn Giác nói: “Nếu đúng như chúng ta đoán thì thân phận của Tiểu Lục Tử rất tôn quý.”
Tuy nói đứa nhỏ Vũ Văn Tông sinh ra không còn là Hoàng tôn mà chỉ là cháu ngoại, nhưng tốt xấu vẫn là một quận vương.
Nói như vậy thì Tiểu Lục Tử cùng A Thiền là biểu huynh đệ (anh em bên ngoại).
Vũ Văn Giác nói: “Tuyệt đối không được nói ra, tránh gây thêm phiền toái.”
Lục Hàm Chi nói: “Đương nhiên, đây là chuyện lớn, chúng ta phải cân nhắc kỹ.”
Cậu đang bối rối trước đống lộn xộn này, nhưng cuối cùng đã có chút manh mối.
Lục Hàm Chi nghĩ rồi nói với Vũ Văn Giác: “Trước mắt đã có thể xác định Doãn tiên sinh còn sống, Vũ Văn Tông được sinh ra và bình an lớn lên, còn sinh ra Tiểu Lục Tử. Thân phận thật sự của Tô Uyển Ngưng rất có thể là nha hoàn bên cạnh A Xu. Còn điều không thể xác định chính là thứ trong tay Tô Uyển Ngưng và thân phận thật sự của Tông Nguyên.”
“Tông Nguyên?” Vũ Văn Giác hỏi: “Không phải hắn là con nuôi của Tông Can à?”
Lục Hàm Chi đăm chiêu: “Ta cảm thấy… Khuôn mặt của hắn trông tự nhiên chứ không giống như giả, có lẽ là mặt thật đấy.”
Với công nghệ hóa trang như hiện nay, chỉnh kiểu gì cũng vẫn thấy cứng nhắc. Khuôn mặt của Chung Nghiêu cũng thế, chẳng trách hắn không bao giờ cười.
Tông Nguyên này lại vui thì cười, tức thì chửi, cưỡi ngựa cũng không kiêng dè gì.
Vũ Văn Giác nói: “Sao? Ý của đệ là Tông Nguyên cố ý được chọn làm con nuôi vì giống hệt Doãn tiên sinh?”
Lục Hàm Chi nói: “Chỉ là suy đoán thôi, hơn nữa đứa nhỏ này rất đáng yêu, vừa nhìn đã biết không giống loại người mưu mô. Có hàng ngàn sự lựa chọn, chẳng phải nên chọn một đứa thông minh ngoan ngoãn sao?”
Tông Nguyên này đâu phải người nghe lời? Vừa nhìn đã thấy khó khống chế. Hơn nữa, lần đầu tiên cậu gặp Tô Uyển Ngưng đã biết nàng ta không đơn thuần như vẻ bề ngoài.
Tông Nguyên lại khác, thoạt nhìn cứ như một đứa trẻ bướng bỉnh.
Vũ Văn Giác cũng đồng ý với cách nói của Lục Hàm Chi, suy nghĩ rồi nói: “Như vậy đi! Ta sẽ điều tra lý do Tông Can nhận nuôi Tông Nguyên, đồng thời điều tra lai lịch của đứa bé đó.”
Lục Hàm Chi gật đầu đồng ý.
Nhưng cậu cũng biết sẽ vô ích, trừ phi đánh sập hệ thống của Tô Uyển Ngưng chứ không thì quá khó.
Hai ngày nay Lục Hàm Chi khá bận rộn, cậu phải tuyển sinh, xây và điều hành trường học.
Chuyện điều tra đành giao cho Vũ Văn Giác.
Vũ Văn Giác đã tiến bộ nhanh chóng, từ một quân tử khiêm tốn hòa nhã đã trở thành một người tuy vẫn tốt tính nhưng đồng thời lại siêu cảnh giác. Bận rộn mấy ngày, cuối cùng Lục Hàm Chi cũng nhìn thấy học viện Hàm Chi của mình khánh thành, âm thanh thông báo hoàn thành nhiệm vụ trong hệ thống cũng vang lên.
[Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ thứ hai của tuyến nhiệm vụ trung cấp giai đoạn 1, hệ thống kiểm tra thấy chất lượng đạt yêu cầu, đủ điều kiện tặng thưởng. Chúc mừng ký chủ đạt được 50 điểm giao dịch x2, rương báu trung cấp x2.]
Lục Hàm Chi vui vẻ xoay vòng vòng, dù nhiệm vụ ngày càng khó nhưng phần thưởng cũng ngày càng phong phú.
Cậu vui vẻ nhận thưởng, nhìn đống điểm giao dịch sung mãn, đầu tiên cậu đổi một băng đạn. Thứ này có thể cứu mạng vào những thời khắc quan trọng, cậu không dám qua loa.
Ngay sau đó, Lục Hàm Chi nhận nhiệm vụ thứ ba.
Cậu biết rõ tầm quan trọng của điểm giao dịch, tất nhiên không dám lười biếng. Vì thế cậu lại đi tới giao diện để nhận nhiệm vụ.
Bên tai lại truyền đến âm thanh máy móc của hệ thống: [Chúc mừng ký chủ thành công tiếp nhận nhiệm vụ thứ ba của giai đoạn đầu tiên, mục tiêu của giai đoạn này: Đón 1.000 học sinh và phát triển các tài liệu giảng dạy thích hợp.]
Lục Hàm Chi quỳ gối trước mặt hệ thống cái “bịch”.
Cậu đã bắt đầu công tác tuyển sinh từ khi bắt đầu xây trường, nhưng cho dù cầm trong tay tấm biển vàng của học viện hoàng Gia, còn nhận được sự hỗ trợ tài chính từ Hàm Ký thì cũng chỉ tuyển được gần 200 học sinh.
Cậu định đầu tiên sẽ dạy cho 200 bé dễ thương này, khi thành quả đạt đến trình độ nhất định thì tự nhiên sẽ có người tới xin học.
Nhưng… Mày yêu cầu tao tuyển 1000 học sinh, không cảm thấy đang làm khó tao sao?
Trong thời đại lạc hậu này, để nuôi dạy một học sinh khó khăn biết nhường nào. Kinh thành đã là nơi giàu có, muốn tuyển một ngàn học sinh thì rất khó khăn.
Hai ngày nay Lục Hàm Chi lo lắng rụng cả tóc, ai ngờ lại có một chuyện phiền phức hơn nữa ập đến trước cửa nhà.
Nhìn người phụ nữ che mặt dịu dàng quỳ trước mặt mình, cậu nhíu mày hỏi: “Ý cô là sao?”
Khóe môi cậu giật giật, nháy mắt phải hoài nghi về cuộc đời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]