Tông Hoà đáp: “Nghe nói nhà ngoại của Doãn Bình Ngô là thương nhân họ Mộc ở Giang Nam, mẹ ruột của y có một muội muội, sau đó bà ấy đã từng đi phúng viếng cháu trai, chắc khoảng… 4 năm sau khi Doãn Bình Ngô chết. Kết quả không lâu sau khi dì Mộc trở về, người nhà họ Mộc đều mất tích. Tới hôm nay cũng không có ai trong triều biết nhà ngoại của Doãn Bình Ngô đi đâu. Chỉ sợ là đã biết bí mật gì đó…”
Nghe xong câu chuyện của Doãn Bình Ngô, Tông Nguyên chỉ thấy tam quan của mình bị đổi mới.
Giờ phút này hắn ghét Hoàng đế đến tận xương tủy, vừa nghĩ mình suýt bị Hoàng đế… đã thấy buồn nôn.
Thấy hắn nhíu chặt mày, Tông Hoà nói: “Nếu đệ hối hận, ta sẽ đưa đệ về Đông Doanh luôn.”
Tông Nguyên lắc đầu: “Không cần, chỉ là bị chó cắn mấy cái thôi mà? Đệ không thèm để ý. Để báo thù cho cha mẹ, đệ sẵn lòng lợi dụng cẩu Hoàng đế, cũng sẽ nghe theo sắp xếp của cha nuôi, thực hiện kế hoạch của Đông Doanh.”
Tông Hoà hài lòng gật đầu: “Nghe nói đệ lại trộm chạy đến gặp Uyển nhi?”
Tông Nguyên chột dạ cắn môi dưới: “Đại ca, đệ chỉ muốn gặp tỷ tỷ một lần. Huynh biết đó, tỷ ấy là người thân duy nhất của đệ. Tỷ tỷ… Mấy năm nay đã chịu nhiều uất ức vì điều tra thảm án diệt môn nhà họ Tô năm xưa. Đệ chỉ hy vọng tỷ ấy có thể hạnh phúc, thấy cuộc hôn nhân của tỷ ấy tốt, đệ cũng có thể yên tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-cuc-cung-cho-bao-quan-phan-dien-roi-phai-lam-sao-day/3343847/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.