Tiểu Lục Tử thấy bản thân nên dạy dỗ A Thiền 1 trận ra trò, giống như lần trước bé hôn má em trai.
Nhưng không biết vì sao, Tiểu Lục Tử bị hôn chỉ lặng lẽ đỏ tai, ngẩng đầu nói nhỏ như muỗi kêu với Lục Hàm Chi: “Sư công, chắc là sư đệ sợ nhiều người, không bằng con dẫn đệ ấy ra hậu viện bắt bướm được không?”
Lục Hàm Chi cười nói: “Đi đi đi, xem ra A Thiền của chúng ta đời này phải làm kẻ vô tích sự rồi.”
Nhung quý phi cười nói: “Chỉ cần cả đời bình an, vô tích sự thì đã sao?”
Vũ Văn Mân bao che khuyết điểm vô cùng: “Ai nói A Thiền của chúng ta vô tích sự? Thằng bé không cần cái gì càng đại biểu cho tất cả đều muốn. Người bình thường không có trí tuệ như vậy, A Thiền nhà chúng ta có.”
Lục Hàm Chi: “…”
Vũ Văn Mân, ngài không sợ gió lớn rát lưỡi à?
Hiển nhiên Vũ Văn Mân cũng không cảm thấy lời mình nói có vấn đề gì.
Hắn gom đồ chơi trên bàn: “Cứ giữ lại cho thằng bé đi, con nó thích những món đồ chơi nhỏ này.”
Một ngày náo nhiệt kết thúc, khách khứa đều tự trở về phủ.
Quản gia của hai phủ bắt đầu quét dọn đống hỗn độn trong phủ, đặt bàn ghế về chỗ cũ. Nha hoàn và sai vặt trong phủ cũng bận rộn dọn dẹp, nhưng Lục Hàm Chi lại không ghi chung quà tặng vào một. Dù là anh em thì cũng nên tính toán cho rõ ràng, cho dù tất cả mọi người đều không để ý nhưng vẫn nên rạch ròi.
Buổi tối, Lục Hàm Chi cùng Vũ Văn Giác đều rảnh rỗi không có việc gì, bèn lấy tiền mừng thu được mang ra kiểm một lần. Dưới ngọn đèn dầu, Lục Hàm Chi viết một danh sách thật dài, Vũ Văn Giác thì ngồi đối diện tính toán.
Còn chưa gảy xong bàn tính, Lục Hàm Chi đã tính ra, cảm thán nói: “Ừm, 117600 lượng, còn chưa tính các loại trân bảo tranh chữ đồ cổ. Ai ngờ chúng ta làm một mâm tiệc mà có thể kiếm lại được nhiều như vậy?”
Vũ Văn Giác nói: “Trong này có 66600 lượng là cha mẹ chồng cho, người bên ngoài chỉ chiếm số ít, chủ yếu là tặng đồ.”
Lục Hàm Chi chống cằm nói: “Wow, cha mẹ có nhiều tiền quá! Sớm biết vậy nên sinh thêm mấy đứa, mỗi lần tổ chức tiệc đều có thể thu hơn 100000 lượng, vậy sau này chẳng phải là cơm áo không lo sao? Còn kinh doanh làm gì nữa?”
Vũ Văn Giác: “…”
Vũ Văn Giác buông bút lông, nói: “Hàm Chi đệ không hiểu, lần này chúng ta có thể thu hoạch được nhiều như thế hoàn toàn là bởi vì lúc này nhị ca đệ và A Mân đang được thánh sủng. Nếu như chúng ta vẫn như thường ngày, Hoàng thượng sẽ chẳng quan tâm, mẫu phi cũng sẽ khiêm tốn sống qua ngày. Cho dù là tổ chức đại yến cũng sẽ không có nhiều người đến như vậy, lại càng không đưa nhiều quà như thế. Ngay cả Phụng Ân Công từ trước đến nay cùng ta nước giếng không phạm nước sông cũng tới, có thể thấy được chiều hướng của các quan viên trong kinh.”
Lục Hàm Chi cuộn giấy nháp lại, nói: “Ta cũng rất buồn bực, Thái tử đã thành ra như vậy mà Hoàng đế cũng không phế hắn ta, đây là muốn chôn vùi giang sơn luôn à?”
Vũ Văn Giác nhíu mày: “Đệ nói chuyện cẩn thận! Tuy ta quản lý phủ trạch khá tốt, ít nhất trước mắt sẽ không có tên gián điệp khả nghi nào, nhưng lỡ may thì sao? Chúng ta thầm nói với nhau còn được, tuyệt đối không thể lớn tiếng.”
Lục Hàm Chi cười: “Nhị tẩu thật đáng yêu, lần đầu tiên nhìn thấy huynh ta đã thích huynh rồi.”
Vũ Văn Giác nói: “Nhị tẩu cũng thích đệ! Từ nhỏ đã thích, ai bảo đệ đẹp như thế?”
Lục Hàm Chi hỏi: “Còn đẹp hơn nhị ca đệ sao?”
Vũ Văn Giác nói: “Vậy thì không phải, vẻ đẹp của đệ với nhị ca của đệ không giống nhau.”
Hai ông chồng đến đón vợ: “…”
Tiểu lang quân của bọn họ thật sự không biết kiêng nể gì sao?
Vũ Văn Mân ôm trọng kiếm, cạn lời luôn: “Nếu lời nói và việc làm của hoàng huynh có chỗ nào không ổn, ta thay mặt Hàm Chi xin lỗi nhị ca.”
Lục Húc Chi cầm quạt gõ trán mình, nói: “Là ta không biết dạy dỗ đệ đệ, ôi, Hàm Chi sao lại thành ra như vậy chứ?”
Nghe được bọn họ nói chuyện, hai tiểu lang quân co rút khóe miệng, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Lục Hàm Chi thấy không sao cả, da mặt cậu dày mà.
Cậu xếp bằng ngồi ở chỗ đó, vừa tiện tay bốc mơ chua vừa hỏi: “Tối nay hai người không cần đi xã giao à?”
Lục Húc Chi nói: “Xã giao suốt một ngày rồi, tiếp tục xã giao cũng vậy thôi.”
Lục Hàm Chi nói: “À phải rồi, vậy ngày mai hai người còn có việc gì không?”
Vũ Văn Mân đáp: “Ngày mai phải lên triều tiếp đãi đại sứ Đông Doanh.”
Lục Hàm Chi hỏi: “Thuận tiện mang thiếu niên kia hiến cho Hoàng thượng?”
Lục Húc Chi nói: “Thiếu niên kia cũng là con nuôi của Thiên hoàng Đông Doanh, không thể nói là hiến, chỉ có thể nói là hòa thân, hơn nữa cũng không phải hiến cho Hoàng thượng, nghe nói là muốn chọn một người nam vừa độ tuổi trong đám hoàng thân ở kinh thành.”
Lục Hàm Chi không có hứng thú gì, nó cũng chỉ là một hành động làm khăng khít thêm quan hệ bang giao giữa hai nước. Về phần có bền chắc hay không, vậy phải xem lãnh đạo hai nước có hứng thú đến địa bàn của đối phương cướp đồ hay không.
Chỉ đáng thương cho người được đưa đi hòa thân, đến lúc đó sẽ phải trở thành vật hy sinh.
Lục Hàm Chi thu dọn đồ, lại hỏi: “A Thiền ngủ rồi à?”
Vũ Văn Mân nói: “Ngủ chung với Tiểu Lục Tử rồi.”
Lục Hàm Chi trả lời: “Vậy chúng ta cũng về ngủ?” Nói xong còn nháy mắt với Vũ Văn Mân.
Vũ Văn Mân bất đắc dĩ nói với Vũ Văn Giác: “Hoàng huynh, huynh và Lục nhị ca cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi!”
Vũ Văn Giác gật đầu: “Được, các đệ trở về phòng đi!”
Đợi Vũ Văn Mân và Lục Hàm Chi đi rồi, Lục Húc Chi ôm Vũ Văn Giác vào lòng, chơi xấu nói: “Không được không được, ta cũng muốn được “nhị tẩu” khen đẹp.”
Vũ Văn Giác cười, bất đắc dĩ nói: “Sao huynh lại giống như một đứa trẻ vậy?”
Lục Húc Chi vẫn không buông tha: “Ta mặc kệ ta mặc kệ, “nhị tẩu” mau khen ta đẹp đi.”
Vũ Văn Giác nói: “Được được, A Húc nhà chúng ta đẹp nhất, là thiên hạ vô địch, mỹ nam tuyệt thế, được chưa?”
Lục Húc Chi không chơi xấu nữa, đứng dậy kéo tay Vũ Văn Giác hỏi: “Mãnh nhi ngủ rồi sao?”
Vũ Văn Giác đáp: “Ừ, ngủ rồi, bà vú ôm về phòng rồi.”
Lục Húc Chi cầm lấy tay Vũ Văn Giác không chịu buông, nói: “A Giác, hôm nay… Hàm Nhi tặng ta một thứ.”
Vũ Văn Giác nhướng mày hỏi: “Hửm? Thứ gì?”
Lục Húc Chi lấy từ trong tay áo ra mấy vật nhỏ màu đỏ, bóp nó thì phát ra âm thanh lạo xạo.
Vũ Văn Giác nhận lấy vật kia, nhíu mày hỏi: “Đây… Đây là cái gì?”
Lục Húc Chi lại lấy ra một tờ giấy: “Hàm Chi nói để cho ta tặng ngươi một bất ngờ, trước khi ngủ sẽ dùng tới.”
Vũ Văn Giác không biết Lục Hàm Chi có ý gì, đành nhận lấy tờ giấy trong tay Lục Húc Chi mở ra xem. Chỉ thấy trên tờ giấy kia viết mấy chữ to: Hướng dẫn sử dụng bao cao su.
Phía dưới không viết chữ mà dùng tranh để miêu tả. Nhìn vào cách sử dụng được minh họa bằng hình vẽ đơn giản kia, Vũ Văn Giác bật cười.
Hắn ta trả giấy lại cho Lục Húc Chi, nói: “Hàm Chi tận tâm vì chuyện phòng the của nhị ca nhị tẩu quá cơ.”
Lục Húc Chi cũng mở ra nhìn thử, mặt tái mét, nhưng trong nháy mắt lại sinh ra hứng thú với thứ nho nhỏ kia.
Hắn nhìn nó, nói: “Thứ này thật sự có thể giúp tránh thai?”
Vũ Văn Giác nói: “Không bằng…Cứ thử một lần?”
Hôm nay vừa vặn cũng là ngày đầy tháng của A Mãnh, Vũ Văn Giác cũng qua thời kỳ ở cữ. Tuy rằng trong vòng nửa năm hắn ta sẽ không phát tình nhưng vẫn tồn tại xác suất có thai.
Vì thế hai người dựa theo hình ảnh minh họa mà nghiên cứu nửa ngày, cuối cùng mới thành công đeo được ba con sâu.
Bên này Lục Hàm Chi cũng rất buồn bực, sao cậu không sớm nghĩ tới chuyện này? Sớm biết trong khu mua sắm có ba con sâu thì hà cớ gì để có đứa thứ hai nhanh như vậy?
Vũ Văn Mân thấy cậu lấy thứ này ra bèn nói: “Ta cảm thấy…Vương phi, nếu ngươi đã có thai thì không cần dùng tới nó nữa đâu. Không thì chờ đến lúc sinh con ra rồi dùng cũng không muộn! Ngươi thấy có đúng không?”
Lục Hàm Chi nói: “Ta muốn cho ngài thử cảm giác xem thế nào thôi.”
Vũ Văn Mân không cự tuyệt, nhưng cuối cùng lại thất bại. Lục Hàm Chi phát hiện kích cỡ lớn nhất vẫn không vào được vì chật.
Lần sau đổi nhãn hiệu, vậy đi!
Ngày hôm sau Lục Hàm Chi dự định đi căn cứ nhiệm vụ để đặt móng, cậu để Tại Ngự tìm công nhân xây dựng, còn đưa cả bản vẽ cho hắn.
Hai ngày nay cuối cùng cũng làm xong mọi chuyện, có thể tiếp tục lộ tuyến thăng cấp. Vừa nghĩ đến lộ tuyến mới của hệ thống, Lục Hàm Chi như thấy được một Đại Chiêu phồn hoa rực rỡ.
Cmn có chút xúc động!
Lục Hàm Chi rửa mặt rồi đi ăn sáng, Vũ Văn Giác vừa vặn tới tìm cậu. Hai người hẹn nhau cùng đi ngoại ô phía nam xem đất. Nhưng không biết vì sao Lục Hàm Chi luôn cảm thấy biểu cảm của nhị tẩu không đúng lắm.
Cậu hỏi: “Hử? Nhị tẩu làm sao vậy?”
Hình như nghĩ đến cái gì, cậu lại nói: “A, chẳng lẽ ngày hôm qua…Không ổn?”
Vũ Văn Giác thấp giọng nói: “Dùng rất tốt, nhưng hơi nhỏ một chút, còn có cái nào lớn hơn không?”
Lục Hàm Chi: “…”
Mấy ông top đó không hổ là sinh ra trong tiểu thuyết!
Một đám không khoa học.
Nhưng nghĩ cũng đúng, nếu không phải có ưu thế trời ban thì sao lại được chọn làm nhân vật chính?
Lục Hàm Chi cười nói: “Được, hôm khác ta đổi cho nhị tẩu.”
Hai người châu đầu ghé tai nửa ngày, vừa ăn vừa cười, sau khi ăn xong bèn cùng đi ngoại ô. Vũ Văn Mân và Lục Húc Chi hôm nay phải lên triều tham gia triều hội với sứ thần Đông Doanh.
Sứ thần Tông Hòa của Đông Doanh hành lễ với Hoàng đế đương triều, bên cạnh hắn ta là một thiếu niên 15-16 tuổi đeo mạng che mặt, cũng hành lễ với Hoàng đế.
Hoàng đế lâm triều, trạng thái tinh thần đã tốt hơn không ít.
Gần đây biên cương phía Tây đại thắng, tin chiến thắng liên tục truyền tới, có thể nói là rất nở mày nở mặt.
Lão ra dấu tay với đại sứ, nói: “Quý sứ bình thân, ban ngồi.”
Tông Hòa đứng dậy xong nhưng không vội ngồi xuống mà nói thẳng: “Bệ hạ, Tông Hòa lần này tới là có ba chuyện, một là vì Đông Doanh ta cầu hòa, hai là vì khiêu chiến đệ nhất dũng sĩ của Đại Chiêu, ba là vì cầu thân cho đệ đệ của ta, Tông Nguyên.”
Tông Nguyên hẳn là thiếu niên đi phía sau hắn ta, vừa nghe Tông Hòa nhắc đến tên mình, Tông Nguyên lập tức tiến lên hai bước hành lễ với Hoàng đế.
“Tông Nguyên bái kiến hoàng đế Đại Chiêu, Đại Chiêu hoàng đế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Thanh âm này non nớt trong trẻo, trẻ trung lại có sức sống.
Hoàng đế nheo mắt cười hỏi: “Ồ? Đây là chuyện tốt, vừa vặn trẫm có một đứa con trai đang vào tuổi kết hôn, trẫm cũng đang tuyển thị quân cho nó, không bằng Tông Nguyên thế tử tháo mạng che mặt xuống để trẫm nhìn giúp hoàng nhi?”
Ngũ hoàng tử Vũ Văn Cầm năm nay 16, đang ở độ tuổi dựng vợ gả chồng. Nghe Hoàng đế nói xong, Tông Nguyên cũng không che mặt mình nữa, tháo mạng xuống.
Vừa tháo xuống, mấy nguyên lão trong triều đều đồng thời hít sâu một hơi.
Hoàng đế lại hốt hoảng trực tiếp đứng dậy khỏi long ỷ, vài bước đã chạy đến trước mặt Tông Nguyên mà kéo lấy tay hắn.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Đông Doanh tìm một người làm triều cống giống hệt ánh trăng sáng của hoàng đế nhằm can thiệp vào triều chính Đại Chiêu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]