Tiểu Lục Tử thấy bản thân nên dạy dỗ A Thiền 1 trận ra trò, giống như lần trước bé hôn má em trai.
Nhưng không biết vì sao, Tiểu Lục Tử bị hôn chỉ lặng lẽ đỏ tai, ngẩng đầu nói nhỏ như muỗi kêu với Lục Hàm Chi: “Sư công, chắc là sư đệ sợ nhiều người, không bằng con dẫn đệ ấy ra hậu viện bắt bướm được không?”
Lục Hàm Chi cười nói: “Đi đi đi, xem ra A Thiền của chúng ta đời này phải làm kẻ vô tích sự rồi.”
Nhung quý phi cười nói: “Chỉ cần cả đời bình an, vô tích sự thì đã sao?”
Vũ Văn Mân bao che khuyết điểm vô cùng: “Ai nói A Thiền của chúng ta vô tích sự? Thằng bé không cần cái gì càng đại biểu cho tất cả đều muốn. Người bình thường không có trí tuệ như vậy, A Thiền nhà chúng ta có.”
Lục Hàm Chi: “…”
Vũ Văn Mân, ngài không sợ gió lớn rát lưỡi à?
Hiển nhiên Vũ Văn Mân cũng không cảm thấy lời mình nói có vấn đề gì.
Hắn gom đồ chơi trên bàn: “Cứ giữ lại cho thằng bé đi, con nó thích những món đồ chơi nhỏ này.”
Một ngày náo nhiệt kết thúc, khách khứa đều tự trở về phủ.
Quản gia của hai phủ bắt đầu quét dọn đống hỗn độn trong phủ, đặt bàn ghế về chỗ cũ. Nha hoàn và sai vặt trong phủ cũng bận rộn dọn dẹp, nhưng Lục Hàm Chi lại không ghi chung quà tặng vào một. Dù là anh em thì cũng nên tính toán cho rõ ràng, cho dù tất cả mọi người đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-cuc-cung-cho-bao-quan-phan-dien-roi-phai-lam-sao-day/3322444/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.