Vũ Văn Giác gật đầu: “Tên A Mãnh cũng hay lắm, hy vọng thằng bé lớn lên có thể giống như nhị ca của đệ, dũng mãnh vô song.”
Lục Húc Chi nói: “Ta ngược lại không có yêu cầu gì, chỉ mong bé có thể hiếu thảo hiểu chuyện, cả đời vô lo.”
Nếu không phải vì Vũ Văn Giác, Lục Húc Chi đã có thể làm một người sống bình yên tự tại.
Tình yêu có đôi khi làm cho người ta mê muội, cũng làm cho người ta mừng như điên.
Thế cục kinh thành vô cùng hiểm nguy, Lục Húc Chi không ở phủ An thân vương quá lâu. Hắn và Vũ Văn Mân giao hẹn với nhau, một người tiếp nhận bố trí của Vũ Văn Giác ở kinh thành, một người ứng đối ở ngoại ô.
Trước khi đi, Lục Húc Chi hôn vào trán của Vũ Văn Giác và A Mãnh, nói: “Hai người cứ ở trong phủ đừng đi đâu cả, trong phủ có thân binh và ám vệ, họ sẽ bảo vệ hai người, mấy ngày nay trong kinh thành sẽ xảy ra chuyện lớn, không có việc gì thì cố gắng đừng ra ngoài.”
Hai câu cuối cùng là nói cho Lục Hàm Chi nghe.
Lục Hàm Chi hiếm khi chịu nghe lời, thuận miệng nói: “Nhị ca yên tâm, mấy ngày nay đệ sẽ ở yên trong phủ.”
Hơn nữa cậu còn lắp đặt một súng phun lửa trên chòi gác của bức tường trong sân viện, nếu có kẻ dám trèo tường thì chắc chắn sẽ bị nướng chín.
Lục Húc Chi gật đầu: “Ta đi trước, các đệ tuyệt đối phải cẩn thận.”
Vũ Văn Giác dặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-cuc-cung-cho-bao-quan-phan-dien-roi-phai-lam-sao-day/3313398/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.