Mảnh đất hoang kia ở tít tận rìa thôn và rộng lớn hơn cậu nghĩ, nó không hoàn toàn là đất hoang vì có rất nhiều cây cối mọc cao.
Ở đây chỉ có một ma ma già trông coi khu vườn, thấy Lục Hàm Chi, bà lão bèn quỳ xuống trước mặt cậu: “Xin khấu đầu với thiếu gia nhà chính!”
Lục Hàm Chi lập tức bảo Loan Phượng đỡ bà lão dậy, nói: “Bà đừng khách sáo, ta chỉ đến nhìn chút thôi.”
Bà lão khom người đứng sang một bên, có một chậu gỗ để dưới đất, trong chậu là quần áo đang giặt. Bên cạnh là nửa giỏ bồ kết, thời xưa không có bột giặt hay nước giặt, có bồ kết để dùng là tốt lắm rồi, còn bình thường đều dùng nước tro thảo mộc.
Lục Hàm Chỉ hỏi: “Bà ơi, bồ kết này bà hái ở đâu?”
Bà cụ nghe vậy bèn quỳ cái “bịch” xuống đất, run rẩy nói: “Thưa thiếu gia, ta không hái trộm bồ kết, chúng rơi trên đất, ta chỉ nhặt thôi.”
Lục Hàm Chi: “…”
Người thời xưa có tật xấu hở tí là quỳ, thật sự khiến cậu khó mà quen được.
Lục Hàm Chi né ra: “Bà đứng lên trước đã, ta không có ý trách tội, chỉ là mấy quả bồ kết thôi có phải chuyện gì ghê gớm đâu.”
Bà cụ nghe thế mới từ từ đứng lên, đáp lời: “Vâng, thưa thiếu gia. Bồ kết này là của cây bồ kết trong vườn, phần lớn bồ kết trong thôn trang đều lấy ở đây.”
Lục Hàm Chi lắng nghe bà cụ giãi bày xong thì nhìn ra vườn.
Quả nhiên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-cuc-cung-cho-bao-quan-phan-dien-roi-phai-lam-sao-day/2669139/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.