Chương trước
Chương sau
Tâm trạng hai ngày nay của Lục phu nhân rất tốt. Một là chuyện Tứ thiếu gia của Đỗ di nương phải chịu ấm ức ở chỗ của Thái Tử, hai hôm nay vẫn ở lại Lục phủ không dám về Bác Nhã Cư của phủ Thái Tử.

Bà nhiều lần nói mát Đỗ di nương, nói cái gì mà không có bản lĩnh nhưng cứ thích trèo cao, bùn loãng không trát được tường mà đòi mơ tưởng chim sẻ hóa phượng hoàng.

Đỗ di nương một mặt không dám làm loạn ở trước mặt Lục phu nhân, hai là ả thật sự không còn thể diện để làm như vậy. Nhưng ả lại chạy tới chỗ của Lục Tư Nguy khóc lóc mấy phen, gần đây ông ta lại đang bận lòng nhiều chuyện, không hơi sức đâu quan tâm đến chuyện của đám đàn bà trong viện, trực tiếp mắng ả một trận rồi đuổi về phòng tự đóng cửa suy ngẫm.

Chuyện thứ hai là Lục Húc Chi sắp tham gia khoa cử.

Trong cốt truyện gốc, Lục Húc Chi không thể tham gia khoa cử bởi vì cái chết của bạn tốt. Nhưng đời này vì có Vũ Văn Mân cướp ngục, cộng thêm y thuật thần kỳ của Lục Hàm Chi nên Đại hoàng tử đã thoát chết.

Tuy nói vậy nhưng Lục Húc Chi vẫn lo lắng không thôi cho người bạn thân còn đang chạy trốn. Nhưng là một người thông minh nhanh nhạy, hắn biết thân phận thường dân bây giờ của mình không đủ để trợ giúp bạn tốt vượt qua khó khăn. Trừ khi hắn có thể thi được hạng đầu trong Tam giáp, lúc ấy lời nói có trọng lượng hơn trên triều, may ra có thể giúp đỡ một hai.

Gần đây Lục Húc Chi biểu hiện rất bình tĩnh, ngày nào cũng ra sức học tập ở trong thư phòng.

Lần này, Lục phu nhân đi chùa Hàn Thọ dâng hương, đầu tiên là mong có thể gặp lại đứa con trai út, hai là để cầu một lá bùa Văn Xương, phù hộ cho đứa con trai thứ của bà sẽ thi đậu bảng vàng.

Lục Hàm Chi dậy rất sớm, dặn người quét dọn thôn trang một lượt.

Cậu vẫn chưa quên có hai vị Vương gia đang sống ở sân sau, cậu phải đích thân bưng bữa sáng cho các vị ấy.

Lục Hàm Chi còn dặn người hầu trong nhà là không có mệnh lệnh của cậu thì không được bước vào sân sau.

Vũ Văn Mân đã trở lại, hắn đang dựa vào giường tháp ở gian ngoài, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngoài việc đưa bữa sáng, Lục Hàm Chi còn phải tiêm cho Vũ Văn Giác.

Vũ Văn Giác ngủ tới lúc tự tỉnh, sắc mặt đã khá hơn, tuy hắn ta còn ho khan, nhiệt độ cơ thể hơi nóng nhưng đã có dấu hiệu chuyển biến tốt hơn.

Lăng An Vương nhìn thấy cậu bước vào bèn ngồi dậy, hơi khinh thường nói: “Lục công tử, ngươi không sợ bị hai người bọn ta làm phiền sao?”

Coi kìa coi kìa, đây là tiếng người à?

Người như ngươi thật sự là…

Đường đường một bạo quân, ngươi có cần hẹp hòi như thế không?

Thù dai thật.

Lục Hàm Chi có sở trường là đại trượng phu co được dãn được, mặt không đổi sắc mà nịnh nọt.

Cậu cười ngọt ngào với Vũ Văn Mân, nói: “Sao thế được ạ? Từ nhỏ thảo dân đã rất tôn sùng Lăng An Vương đây, có thể may mắn giúp được cho Sở Vương và Vương gia chính là vinh hạnh của thảo dân.”

Trên mặt Lăng An Vương như viết “ha ha”, hắn thản nhiên nói: “Ồ, ta nhớ rõ lúc trước Lục công tử cũng nói như vậy với Thái tử?”

Lục Hàm Chi: “…”

Có đôi khi trí nhớ quá tốt cũng chẳng hay ho gì.

Người ta thường nói thông minh quá thì khi về già sẽ càng dễ mắc Alzheimer. Ta khuyên Vương gia đừng để ý nhiều chuyện quá, ích lợi gì đâu, đúng không?

Cũng may Vũ Văn Giác đứng ra giảng hòa: “Hàm Chi tới châm cứu cho ta sao? A Mân, đệ tránh mặt một chút, ra ngoài ăn cái gì đó, đừng vào đây!”

Lục Hàm Chi biết ơn nhìn Vũ văn Giác, thầm nghĩ ngươi nhìn xem người ta nè! Cùng là huynh đệ ruột thịt mang huyết mạch hoàng thất, vậy mà sao chênh lệch lại lớn thế?

Lục Hàm Chi đóng cửa phòng, lấy ống tiêm đã chuẩn bị trước ở trong hòm kim loại, dùng cồn lau qua phần cơ mông của Vũ Văn Giác.

Ngay sau đó, từng tiếng rên hừ hừ kìm nén trong cổ họng truyền đến.

Vũ Văn Mân đang ăn cơm vừa nghe đã cau mày, cứ cảm thấy Lục Hàm Chi đang làm gì đó với đại ca của hắn. Nếu Lục Hàm Chi không phải là tiểu lang quân, hắn thật sự sẽ xông vào làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Nhưng



Mà lúc Vũ Văn Giác lê lết ra ngoài vẫn khiến gương mặt của Vũ Văn Mân hiện vẻ khó tả, hắn nhìn Lục Hàm Chi bằng ánh mắt phức tạp, tầm mắt bồi hồi nơi giữa hai chân cậu.

Lục Hàm Chi vô thức kẹp chặt đùi, thầm nghĩ ngươi đang nhìn cái gì đấy? Có ý gì? Đừng mơ táy máy được lần thứ hai với bổn thiếu gia!

Ớ, không đúng, không phải ngươi hiểu lầm ta đã làm gì đó với đại ca của ngươi đấy chứ?

Lúc này ấn tượng của cậu về vị bạo quân trùm cuối Tứ hoàng tử này bắt đầu trở nên lệch lạc. Không phải chứ, ngươi có hiểu lầm gì với nhóm tiểu lang quân bọn ta à?

Cậu đè lại sự nóng nảy trong lòng, nói: “Được rồi, thuốc khi nãy nhớ phải uống đều đặn một ngày ba cữ, mỗi lần một viên, cố gắng uống sau bữa ăn, dạ dày sẽ bị kích thích một chút.”

Vũ Văn Giác khập khiễng đi quanh phòng hai vòng, gật đầu nói: “Ta biết rồi, cảm ơn đệ, Hàm Chi.”

Sau khi thân thiết hơn với Sở Vương, Lục Hàm Chi không còn thấy sợ nữa, cậu cười vui vẻ: “Với quan hệ giữa ngài với Nhị ca của ta, cần gì phải cảm ơn?”

Trước đây cậu không biết, mà chẳng hiểu sao giờ chợt thấy giữa Sở Vương và Lục Húc Chi có gì đó mờ ám.

Nói tới Lục Húc Chi, Sở Vương hơi ngẩn ngơ, hắn hỏi: “Nhị ca của đệ gần đây thế nào?”

Lục Hàm Chi đáp: “Mẹ gửi thư nói Nhị ca đang chuẩn bị cho khoa cử, nhìn qua vẫn rất bình thường, Đại hoàng tử đừng quá lo lắng.”

“Đúng nhỉ.” Vũ Văn Giác nói: “Húc Chi rất có tài, nhất định có thể lấy được hạng đầu.”

Thật trùng hợp, mẹ của ta cũng cảm thấy y vậy.

Lục Hàm Chi cũng không trì hoãn thêm, nhanh chân đến chùa Hàn Thọ để gặp mẹ. Vừa mới đi đến cửa, cậu đã nhìn thấy Vũ Văn Mân đang mặc đồ của người hầu tới tìm cậu.

Không thể không nói điểm mạnh của cá nhân lúc này mới được thể hiện.

Đúng là người đẹp thì mặc gì cũng vẫn đẹp.

Cho dù hắn có giả trang thành một tên sai vặt, gương mặt điển trai kia vẫn khiến cách ăn mặc đó xuất chúng hơn khối người.

Lục Hàm Chi nhìn thấy tư thế này là hiểu hắn muốn cùng đi với cậu.

Người thông minh dễ giao tiếp thế đấy, chỉ cần một ánh mắt là Lục Hàm Chi đã hiểu, cậu lắc đầu nói: “Vương gia, ngài như vậy không được, quá bắt mắt. Thảo dân không nói điêu đâu, cái gương mặt tuấn tú thoát tục này của ngài đúng là hạc trong bầy gà, người có mắt đều nhìn ra được ngài không phải gã sai vặt.”

Vũ Văn Mân nghe vậy thì bày ra vẻ không tin tưởng, hắn biết thừa người này nói lời nịnh bợ mà không hề thấy ngượng miệng.

Lục Hàm Chi vẫn lộ vẻ lấy lòng, nói: “Vương gia, như vầy đi, để ta cải trang cho ngài, ngài cũng khom người một chút. Nếu không, ta thật sự không dám dẫn ngài ra ngoài.”

Vũ Văn Mân không bình luận gì, chỉ hếch cằm lên ra hiệu bảo cậu lẹ cái tay lên.

Thế là trước khi ra ngoài, Lăng An Vương uy nghiêm tuấn tú đã biến thành một tên mặt rỗ, thân hình lom khom, thỉnh thoảng còn ho khan vài tiếng.

Đây là thiết lập tính cách mà Lục Hàm Chi chuẩn bị cho hắn. Thân là một nô lệ của tư bản, Lục Hàm Chi rất am hiểu đắp nặn các loại hình tượng!

Nghĩ lại cũng hơi kiêu ngạo.

Lăng An Vương đang ngồi trên xe ngựa: Ta cảm thấy ngươi đang nhằm vào ta!

Tuy không biết Lục Hàm Chi có nhằm vào hắn hay không, nhưng không thể không nói cậu cải trang cho hắn rất giống tên sai vặt. Bản thân hắn khi ra cửa chưa suy xét thấu đáo, không nghĩ đến hình thức bên ngoài.

Vừa nghĩ như vậy, xem ra tiểu lang quân này rất thông minh.

Lăng An Vương nhìn Lục Hàm Chi bằng ánh mắt tán thưởng, bên tai Lục Hàm Chi vang lên một giọng nói: [Chúc mừng ký chủ, giá trị thiện cảm của đế vương đã tăng lên, độ trung thành đối với quân vương +1]

Lục Hàm Chi: ???

Hả???

Mày đùa à?

Nhìn không ra tên bạo quân tương lai này bị M(*) đấy.

(*)Khổ dâm, thích bị đối xử mạnh bạo kiểu ngược đãi

Cậu lăn lộn giày vò hắn như vậy mà giá trị thiện cảm còn tăng lên???

Quả nhiên người họ Vũ Văn bọn họ toàn mấy tên biến thái có logic không thể dùng lẽ thường để lý giải.

Hôm nay chùa Hàn Thọ rất náo nhiệt, không ít các tiểu thư và cô nương đến xin tình duyên, những đệ tử đi thi cũng đến dâng hương bái lạy Văn Xương tinh quân.

Xe ngựa của Lục Hàm Chi dừng lại ở chân núi dưới sự hướng dẫn của gã sai vặt, hầu như tất cả những người đến hành hương đều đi bộ lên để bày tỏ lòng thành kính.

Cậu nói với mấy người hầu và nha hoàn cùng đi theo: “Để cho… Tiểu Lăng tử theo ta là được, các ngươi cứ ở dưới chân núi chờ đi!”

Loan Phượng không yên tâm, tiến lên nói: “Thiếu gia, tên nhóc mới đến này có thể hầu hạ người được không?”

Lục Hàm Chi trong lòng nói Loạn Phương ngươi nói rất có lý, thiếu gia ta đây xem trọng ngươi.

Cậu cực kỳ tự tin phán: “Yên tâm đi, đây là người hầu do phu nhân mới đưa tới cho thiếu gia ta đây, rất nghe lời, cũng dễ sai bảo.”

Loan Phượng nhìn Lăng An Vương đã cải trang với vẻ không tin tưởng lắm, nhưng chỉ đành gật đầu đồng ý.

Vì vậy Lục Hàm Chi dẫn theo Lăng An Vương cùng leo núi.

Cậu nhìn xung quanh, thấy không còn ai mới nói với hắn: “Vương gia, nếu ngài cần hành động thì bây giờ đi được rồi, không cần bận tâm đến thảo dân.” Theo như Lục Hàm Chi biết, trụ trì của chùa Hàn Thọ này là Hề Trần đại sư, là đầu mối liên lạc, chuyên cung cấp những tin tình báo quan trọng cho Lăng An Vương ở kinh thành.

Lúc này, hắn tới chùa Hàn Thọ chắc chắn là để tìm Hề Trần đại sư.

Một hòa thượng đã xuất gia nhưng hồng trần chưa dứt, lòng canh cánh nghiệp lớn tạo phản.

Lăng An Vương đáp: “Không gấp, đợi lên núi rồi nói sau!” Hắn ngẩng đầu nhìn Lục Hàm Chi, luôn cảm thấy người này đang đề phòng mình.

Lục Hàm Chi hơi ghét bỏ nhìn Vũ Văn Mân, nhưng cũng không biểu hiện rõ ra ngoài, chỉ đành tùy theo ý hắn.

Hội chùa náo nhiệt như vậy, cậu muốn một mình đi shopping!

Hết cách, đành cùng Lăng An Vương lên núi.

Đi được nửa đường, cậu đã thấy Lục phu nhân đang dâng hương, đáng tiếc còn có Tô Uyển Ngưng đang xách theo một chiếc giỏ trúc đi ở bên cạnh bà.

Tô Uyển Ngưng xinh đẹp dịu ngoan đứng ở bên cạnh Lục phu nhân, người không biết còn tưởng rằng nàng ta là con gái ruột của bà.

Lục Hàm Chi nháy mắt cảm thấy không thoải mái, cảm giác như mẹ ruột của mình đang bị người khác cướp đi. Loại cảm giác này vốn không nên xuất hiện ở trên người mình, cậu đoán đây là cảm ứng với thế giới bên ngoài của cơ thể nguyên chủ.

Có điều vừa nhìn thấy Tô Uyển Ngưng, Lục Hàm Chi lại cảm thấy không ổn.

Nữ chủ nắm trong tay bàn tay vàng, nàng ta sẽ không… nhận ra Lăng An Vương đấy chứ? Phải biết rằng, Lăng An Vương chính là nốt ruồi đỏ trên đầu quả tim của nàng ta.

Ngay lúc Lục Hàm Chi còn đang chần chờ, Lục phu nhân đã vẫy tay với cậu, sau đó đi về phía bên này.

Lăng An Vương ở phía sau lập tức khom người, nghe thấy âm thanh trong trẻo dịu dàng của Tô Uyển Ngưng truyền đến: “Biểu ca Hàm Chi! Ca tới rồi à?”

Lục Hàm Chi nghe thấy giọng nói ngọt ngào của nàng ta thì không khỏi nổi da gà. Giọng nói như vậy nên thuộc về một cô gái ngây thơ tốt bụng, lại nghĩ tới chuyện Tô Uyển Ngưng không màng tới mạng của người dân mười mấy thôn trang chỉ vì thiết lập tính cách của bản thân, Lục Hàm Chi thấy cực kỳ ghê tởm.

Lục Hàm Chi chỉ liếc nhìn nàng ta một cái, sau đó vẫy tay lại với Lục phu nhân, cực kỳ thân thiết tiến lên kéo cánh tay của bà, nói: “Mẹ!” Cậu đẩy Tô Uyển Ngưng ra trong thầm lặng.

Có thể thấy Lục phu nhân ngày càng thích Tô Uyển Ngưng, không thể tiếp tục như vậy, phải nhanh chóng đổi điểm giao dịch để lấy lá bùa thích hợp cho bà dùng. Nếu không, chỉ sợ rằng bà sẽ gặp chuyện không may.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.