Khi cậu nhận ra chuyện này, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là phải nói cho Nhị ca biết.
Nếu Đại hoàng tử muốn tự giải quyết thì không ổn chút nào, Nhị ca là một người đàn ông, cậu không muốn hắn bị coi là kẻ tệ bạc!
Vừa vặn tới kinh thành, không bằng tranh thủ về nhà một chuyến.
Vì thế cậu không tới phủ An Vương mà chỉ vội vàng tạm biệt An Vương, định đi xe ngựa về nhà.
Ai ngờ Vũ Văn Mân lại gọi cậu: “Sao đấy? Nhờ ta giúp xong là qua cầu rút ván à?” Nói xong, cặp mắt phượng hẹp dài kia lại liếc cậu một cái, trong ánh mắt là sự bất mãn ngập tràn.
Lục Hàm Chi thấy đầu đầy sọc đen, dừng chân trả lời hắn: “Không phải… ta bỗng nhớ ra một chuyện cần phải nói với Nhị ca thôi.”
Vũ Văn Mân ngẫm nghĩ, nói: “Ngươi muốn kể chuyện Chiêu Vân Quận chúa với Lục Nhị ca à?”
Lục Hàm Chi cũng không gạt hắn, cậu nói thẳng: “Ta cảm thấy… chuyện này không thể để Nhị t… à Sở Vương điện hạ gánh một mình, dù sao đây là chuyện liên quan tới cả hai người họ mà. An Vương ngài muốn cản ta ư?”
Đối phương bước về phía cậu, nói: “Không phải, ta thấy ngươi nói đúng.”
Lục Hàm Chi: “Ồ?”
Vũ Văn Mân lại bế A Thiền xoay ngược lại: “Ta đi với ngươi! Cũng tiện đưa thanh kiếm trong tay ngươi cho Lục đại nhân.”
Lục Hàm Chi cúi đầu nhìn văn kiếm có kiếm tuệ màu xanh da trời trong tay mình, lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-cuc-cung-cho-bao-quan-phan-dien-roi-phai-lam-sao-day/2669089/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.