Chương trước
Chương sau
Mùi rượu bốc lên, trầm hương mờ ảo, Chiêu Vân Quận chúa mơ màng tỉnh lại.

Hình như nàng ta ngủ rất sâu, lúc tỉnh giấc cứ như toàn thân bị lăn qua lộn lại một phen. Tiếng động lúc tỉnh dậy đã quấy nhiễu người đàn ông cao lớn nằm ngủ bên cạnh, hắn ta đột nhiên ngồi bật dậy, bị một tiếng hét bên cạnh làm giật mình tới nỗi suýt rút kiếm.

Đợi nhìn rõ nơi phát ra tiếng hét, ấn đường hắn ta nhíu chặt, cả kinh nói: “Chiêu Vân?”

Chiêu Vân Quận chúa vội kéo chăn che cơ thể mình, sự kinh hoảng trên gương mặt không thể che lấp, nàng ta lắp bắp hỏi: “Ngài… ngài làm cái gì vậy? Ngài đã làm gì?!”

Người đàn ông đối diện đúng là Thái Tử, hắn ta cúi đầu nhìn giữa giường, còn có một vệt máu chưa khô.

Bản thân đã phạm vào điều gì, đại khái trong lòng đã rõ. Đàn ông họ Vũ Văn toàn thế, đây chính là một gia tộc không quản được nửa thân dưới.

Hắn ta giơ tay đè trán, suy nghĩ nên làm thế nào giải quyết hậu quả. Nhưng đã không còn kịp, hai ma ma đột nhiên vọt vào, một đám người giậm chân đấm ngực, khóc rống cả lên.

“Quận chúa! Quận chúa của ta! Sao người lại…”

“Sau này người làm sao mà gả được đây!”

Thái Tử cũng bực mình, tức giận quát lớn: “Gào cái gì mà gào, khóc tang đấy à?”

Nhóm ma ma lập tức câm như hến.

Chiêu Vân Quận chúa ý thức được điều gì bèn lập tức khóc, vừa khóc vừa nói: “Đây là sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta… ta…”

Một câu còn chưa nói xong, Quận chúa đã khóc tiếp.

Không lâu sau, Minh Hi trưởng công chúa đã bước vào, trên trán nàng là một cái đai trán, sắc mặt vàng như nến, nhìn một màn này thì suýt ngất đi.

Thái Tử nhanh chóng mặc quần áo, tiến lên đỡ người cô này. Biết mình đã làm sai, thái độ của hắn cực kỳ thành khẩn.

Minh Hi trưởng công chúa ngồi xuống tháp, nhíu mày hỏi: “Nếu Thái Tử đã có ý với Vân nhi thì hoàn toàn có thể tìm Hoàng Thượng xin cưới nó! Bây giờ… sao lại làm nhục nó?”

Thái Tử cũng xỉn quắc cần câu, tối hôm qua tới vấn an trưởng công chúa, vừa vặn có người tới dâng rượu hoa quế mới thu hoạch năm nay.

Trưởng công chúa thấy hắn ta có hứng bèn đề nghị nếm thử.

Đúng vậy, đàn ông nhà Vũ Văn đều rất thích rượu. Kết quả uống hào hứng quá, cuối cùng hắn ta còn chẳng nhớ rõ mình đã làm cái gì. Nhưng nhìn dáng vẻ như muốn đi tìm chết của Chiêu Vân Quận chúa, có lẽ đúng là ngoài ý muốn.

Trưởng công chúa cũng say rượu một đêm, bà liên tục thở dài lắc đầu: “Thái Tử à! Cô coi như là nhìn cháu lớn lên, Vân nhi cũng coi như là thanh mai trúc mã của cháu. Hai đứa như vậy, dù sao cũng phải có lời chứ.”

Thái Tử tự biết đuối lý, nhìn Chiêu Vân Quận chúa còn đang lặng lẽ rơi lệ trong phòng, chậm rãi quỳ gối trước mặt trưởng công chúa: “Cháu sẵn lòng xin phụ hoàng một ý chỉ, cưới Vân nhi muội muội vào phủ Thái Tử, lập làm… Thái Tử phi…”

Nói xong lời này, hắn ta cũng thấy trong lòng trống rỗng, nhưng Chiêu Vân Quận chúa lại là người có thân phận tôn quý. Nàng ta không phải là con gái của gia đình nghèo mà là con gái duy nhất của Công chúa tôn quý nhất Đại Chiêu.

Đương kim Hoàng Thượng không có con gái, tiên đế cũng chỉ có một trưởng công chúa. Thái Hậu không có con, nhận nuôi một trai một gái, trong đó một người là đương kim Hoàng Thượng, một người là Minh Hi trưởng công chúa. Hai người thì một là do Tiêu thái phi sinh ra, một người là do Giản quý nhân sinh ra.

Tiên đế nhiều con trai, nhưng lại chỉ có một cô con gái, khỏi nói cũng biết công chúa này tôn quý thế nào. Mà vị trưởng công chúa này cũng chỉ sinh được một Quận chúa, cũng là Quận chúa quý giá nhất của Đại Chiêu.

Gả vào phủ Thái Tử cũng coi như môn đăng hộ đối, phong làm Thái Tử phi là quá hợp tình hợp lý.

Nhưng… nếu phong Chiêu Vân Quận chúa làm Thái Tử phi, vậy Uyển nhi của hắn ta phải làm sao đây?

Uyển nhi… chỉ là một cô nương bình thường, cha nàng ta là một thầy thuốc, mẹ cũng chỉ là con gái của thương nhân. Nếu gả vào trong phủ Thái Tử, nhiều nhất chỉ có thể trở thành thị thiếp, tuy có thể phong cho một cái danh phận thì vẫn bị Thái Tử phi đè nặng trên đầu, không tránh khỏi phải tủi thân. Nhưng cục diện trước mắt bây giờ, không cho phép hắn ta nghĩ nhiều như vậy.

Sao lại xảy ra chuyện này chứ?

Sao để tới mức bụng đói ăn quàng, đi ngủ với Chiêu Vân Quận chúa?

Lẽ ra trong nhà có Lương Thị, hắn ta không nên vô độ như thế mới phải.

Nhưng giờ có truy tra căn nguyên cũng chẳng ích gì, đành cố giải quyết tốt hậu quả thôi.

Minh Hi trưởng công chúa thở dài, nói: “Bản cung cũng chẳng còn cách nào, cháu đã làm ra chuyện như thế với Vân nhi, nếu không cưới nó thì cũng là số phận của nó! Chuyện này, Thái Tử vẫn nên làm cho thỏa đáng đi!”

Sau khi Vũ Văn Quân rời khỏi phủ công chúa thì vẫn luôn hoảng hốt. Hắn ta nhíu mày suy nghĩ, không biết nên giải thích với Tô Uyển Ngưng ra sao.

Đương nhiên, hắn ta rất hiểu Tô Uyển Ngưng, kể cả hắn ta có nhiều nam nữ bên cạnh thế nào, nàng ta vẫn sẽ đối xử với hắn như xưa. Nàng ta dịu dàng rộng lượng, hết thảy luôn nghĩ cho hắn, chưa bao giờ để tâm đến sự thiệt thòi của mình.

Nhưng sao hắn ta có thể để nàng ta bị tủi thân cơ chứ?

Vừa mới nghĩ tới chuyện sai lầm mình đã làm khi say… thôi, sau này cứ bồi thường thật nhiều cho Uyển nhi vậy.

Quay lại Tô Uyển Ngưng giờ phút này đang phát thuốc ở khu ổ chuột, người đàn ông đang ở bên cạnh nàng ta lại là Vũ Văn Minh Cực.

Một thân áo gấm trắng thêu chỉ vàng kia của Vũ Văn Minh Cực có vẻ rất bắt mắt ở khu dân nghèo này. Người có thân phận tôn quý như vậy lại đang ngồi xổm trên mặt đất, dùng bội kiếm của mình tước trúc giúp Tô Uyển Ngưng.

Nhìn dáng vẻ vụng về kia của gã, Tô Uyển Ngưng nhịn không được thở dài: “Ngài đó! Kiếm đâu phải dao, sao có thể tước được? Vẫn là để ta tới làm cho!”

Vũ Văn Minh Cực cười dịu dàng với nàng ta: “Nha đầu, xem thường ta đấy à?”

Tô Uyển Ngưng gắt giọng: “Nào có! Được rồi được rồi! Người ta chỉ là sợ kiếm của Vương gia vất vả!”

Vũ Văn Minh Cực đành buông kiếm thở dài.

Tô Uyển Ngưng nghe thấy tiếng thở dài này bèn lập tức dừng việc đang làm, tiến lên ngồi bên cạnh Vũ Văn Minh Cực, hỏi: “Sao vậy? Có tâm sự?”

Vũ Văn Minh Cực không nói lời nào, Tô Uyển Ngưng lại cười cười: “Ôi, có vài người ấy! Rõ ràng trong lòng có thiên hạ xã tắc, vậy mà cố tình giả vờ thể hiện dáng vẻ tiêu dao thế ngoại. Rõ ràng trong bụng là văn thao võ lược, vậy mà sắm vai một Vương gia nhàn tản chỉ biết chơi bời lêu lổng. Ai mà không muốn lưu danh muôn đời, Vương gia à! Nếu đã muốn làm, vì sao lại không làm chứ?”

Vũ Văn Minh Cực nhìn thẻ trúc trong tay, nói: “Nha đầu này, có phải biết thuật đọc tâm không vậy? Sao ta nghĩ gì mà nàng cũng nắm rõ thế?”

Tô Uyển Ngưng hồn nhiên cười, nghịch ngợm nhéo hai má Vũ Văn Minh Cực, nói: “Người học y, chẳng những chữa được bệnh thể xác mà còn có thể chữa được bệnh trong lòng!”

Nghe xong mấy lời này, Vũ Văn Minh Cực im lặng, lát sau mới nói: “Hay cho một câu chữa bệnh trong lòng, nha đầu, bệnh trong lòng này, toàn bộ phải dựa vào nàng rồi.”

Tô Uyển Ngưng lại cười bất đắc dĩ: “Như vậy thì, Vương gia, trong tay ta có một ít thảo dược đang tồn trữ ở kho hàng thành bắc. Ngài cần hay là không cần?”

Vũ Văn Minh Cực lập tức đứng lên, giữ chặt lấy Tô Uyển Ngưng đang định xoay người đi: “Cái gì? Uyển Ngưng, nàng…”

Trên mặt Tô Uyển Ngưng vẫn là sự hồn nhiên, rồi xen lẫn chút hoảng sợ, oán trách nói: “Ôi… Ngài dọa ta rồi! Người xưa hay nói “binh mã chưa động, quân nhu đi trước”. Trong tay ta chẳng có cái gì, chỉ đành miễn cưỡng cho ngài ít thảo dược. Vương gia, hy vọng Đại Chiêu có thể được quốc thái dân an, bốn bể yên bình như ngài mong muốn.”

Đối phương kéo Tô Uyển Ngưng vào trong lồng ngực, cằm tì lên hõm vai khiến cô nương kia đỏ bừng mặt nhưng không thể giãy giụa.

Vũ Văn Minh Cực nở nụ cười, nói: “Nha đầu! Nàng chắc chắn là ngôi sao may mắn ông trời ban cho ta. Bổn vương không thiếu thứ gì, chỉ thiếu thảo dược! Đáng tiếc việc buôn bán thảo dược trong kinh thành đều nằm trong tay nhà họ Lục. Có Uyển nhi trợ giúp, bổn vương như hổ thêm cánh, nhất định sẽ sớm làm nên nghiệp lớn.”

Trên mặt Tô Uyển Ngưng cười nhưng lòng lại như đao cắt.

Không có điều lệnh của Lục Tư Nguy, chỗ thảo dược này nàng ta phải gắng lắm mới lấy được. Để qua được trạm kiểm soát, nàng ta phải dùng tới một lần lực tinh thần, thành ra bây giờ đã kiệt sức.

Trong vòng một tháng đừng hòng sử dụng công kích tinh thần gì. May mà ngày thường nàng ta cũng cẩn thận, chứ không thì lúc này còn chẳng dùng được kỹ năng “Thịnh thế mỹ nhan” này.

Gần đây làm nhiệm vụ càng ngày càng khó, nàng ta vốn định làm thánh nữ, thế nhưng thành tựu gần nhất căn bản không thể đổi được loại độc gì có thể truyền nhiễm mạnh. Chỉ đành duy trì tình huống trước mắt, chậm rãi đi tiếp.

Cũng may nàng ta còn vài con bài tẩy, chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì vẫn còn đường vãn hồi.

Ngẫm lại thì con bài tẩy Chiêu Vân Quận chúa này cũng nên dùng rồi nhỉ?

Thật ra Chiêu Vân Quận chúa gả cho ai, là Đại hoàng tử hay Tứ hoàng tử thì đối với Tô Uyển Ngưng cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Nhưng Tứ hoàng tử quá khó tấn công, hơn nữa hắn còn bị phán là nhân tố ngoài ý muốn, nếu không thể hoàn toàn thu phục thì chỉ có thể hủy diệt.

Chiêu Vân Quận chúa là một quân cờ không tồi, chỉ cần làm hắn yêu Chiêu Vân, vậy thì kết cục của Lục Hàm Chi sẽ vẫn là con đường chết.

Cùng ngày, Tô Uyển Ngưng kết thúc công việc, vô cùng vui vẻ trở về Lục phủ. Hôm nay không thấy Thái Tử tới tìm mình, nàng ta có chút ngoài ý muốn. Nhưng nàng ta cũng không quá để bụng, dù sao Thái Tử chẳng phải ngày nào cũng tới tìm mình.

Sau khi về phủ, nàng ta lại nhận được thư của Vũ Văn Cảnh, trong thư là những lời thổ lộ nỗi nhớ. Tô Uyển Ngưng đốt thư của Tam hoàng tử, suy nghĩ bước tiếp theo cho kế hoạch. Đúng lúc ấy, Vũ Văn Mân vừa vặn bước vào cửa thôn trang ngoài ngoại ô phía nam.

Lục Hàm Chi đang bận chỉ huy đám tạp dịch nhồi dồi, làm thịt khô, nấu món kho.

Nhiệm vụ phụ trong giai đoạn 2 của cậu vẫn phải mở 3 chi nhánh, còn phải tăng GDP lên 30 lượng, tổng GDP là 1520 lượng.

Như cậu đã đoán trước, độ khó ngày càng cao, khiến cậu không thể không lên tinh thần.

Từ sáng sớm, Lục Hàm Chi đã bảo Tại Ngự đi giao dịch với hai quán chuyên bán thực phẩm chín, buổi chiều lại xử lý hết toàn bộ đám heo giết hôm qua.

Trong phạm vi 2 km đổ lại ở thôn trang đều là mùi thức ăn chế từ heo.

Lúc Vũ Văn Mân bước vào cửa thôn trang còn không nhịn được nuốt nước miếng.

Từ phía xa xa, hắn đã thấy Lục Hàm Chi xắn tay áo, lộ ra hai cánh tay trắng muốt chỉ cho tạp dịch làm thịt khô như thế nào. Vũ Văn Mân có chút khí huyết dâng cao, chợt nhớ lại câu Lục Hàm Chi nói đêm hôm kia.

“Anh chịt tui hay là tui chịt anh.”

Trong lòng hắn có hơi khinh thường, một tiểu lang quân như ngươi có thể làm gì ta nào? Sau đó hắn lập tức bị suy nghĩ của mình làm cho giật mình, sao mình lại nghĩ thế chứ?

Vốn dĩ chuyện thành thân với Lục Hàm Chi chỉ là kế sách tạm thời. Hắn thưởng thức tài hoa và trí tuệ của Lục Hàm Chi, sự thật cũng chứng minh mưu kế của cậu rất có ích.

Vũ Văn Mân cố nén sự phập phồng trong lồng ngực. Hôm nay hắn tới đây vốn là để thảo luận về tiến triển của kế sách kia. Vừa tới đã thấy Lục Hàm Chi đang cầm cái gì vừa thô vừa dài khoe với nhóm tạp dịch.

“Nhìn thấy chưa? Mấy người nhìn thấy chứ? Biết đây là cái gì không? Cái này gọi là trư tiên(*)! Có phải vừa thô vừa dài không? Mấy người có ai gặp chuyện về phòng the kiểu như không “lên” được ấy, cứ cầm đi hầm canh uống, đảm bảo một đêm bảy lần, kim thương không ngã.”

(*)Trư tiên: Tờ rim heo:v

Nhóm tạp dịch toàn là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, nghe Lục Hàm Chi nói mà mặt đỏ tai hồng.

Vũ Văn Mân cũng nghẹn một ngụm máu, suýt thì ói ra đất, hắn trầm giọng nói: “Ồ? Ngươi rất muốn thử à?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.