Chương trước
Chương sau
Đây là lần đầu tiên Lục Hàm Chi diện kiến Hoàng đế, cậu học theo mọi người quỳ xuống hô to ba lần vạn tuế.

Khi đứng dậy, gương mặt mạnh mẽ uy nghiêm của lão đập vào mắt cậu. Nhìn dung nhan của Hoàng đế, cuối cùng Lục Hàm Chi cũng hiểu vì sao lão lại đề phòng con mình như phòng địch.

Hoàng đế này thoạt nhìn mới hơn bốn mươi, dựa theo tuổi thọ bình thường của con người, lão còn có thể sống thêm ít nhất hai mươi đến bốn mươi năm nữa. Nhưng con trai cả của lão là Vũ Văn Giác cũng đã hơn hai mươi. Bốn đứa con còn lại cũng đã trưởng thành.

Sói con đã trưởng thành nên uy hiếp đến địa vị sói đầu đàn. Huống chi bốn đứa con này của lão đều có tài năng xuất chúng.

Thái Tử trông yếu thế nhất, nhưng lại là người kiên nhẫn nhất. Nếu không cũng sẽ không chịu đựng mười năm nằm gai nếm mật, cuối cùng nắm được điểm yếu của Hoàng đế. Hơn nữa ở đoạn đầu cốt truyện gốc, hắn ta còn được đồng minh là Lục Hàm Chi ủng hộ mạnh mẽ nhất, cũng né được không ít nguy hiểm.

Tuy hiện giờ không có Lục Hàm Chi, mọi chuyện vẫn diễn ra suôn sẻ, làm đâu chắc đấy. Lại có thêm Trấn Bắc vương hỗ trợ, cũng coi như là một lợi thế.

Thái Tử có thể nói là vô cùng đắc ý, đặc biệt là khi Hoàng đế đích thân tham dự hôn lễ càng khiến hắn ta mát mặt hơn trước. Từ sự kiêu ngạo lộ liễu trong mắt là có thể nhận ra, xem ra là hắn ta đã trở mặt với hai anh em trước mặt này.

Hoàng đế cũng cho Thái Tử mặt mũi, tự mình đỡ hắn ta và tân nương đứng dậy, nói: “Hoàng nhi của trẫm cuối cùng cũng trưởng thành, nhìn mấy huynh đệ các con cưới vợ sinh con, lòng trẫm vui mừng khôn xiết.”

Các quan lại cùng hô: “Chúc mừng Hoàng thượng! Chúc mừng Hoàng thượng!”

Lục Hàm Chi: Diễn viên gạo cội đã xuất hiện.

Hoàng đế trước mặt diễn vở phụ từ tử hiếu cùng đám con trai, vậy mà nói bỏ ngục là bỏ ngục, nói đuổi giết là đuổi giết, không hề nương tay.

Hoàng Hậu đương nhiên cũng tham dự, trên mặt bà ta đầy vẻ tự hào.

Hơn nữa bà ta còn nhiều lần liếc nhìn về phía Lục Hàm Chi và Lục Húc Chi, cuối cùng bà ta kéo lấy tay áo Hoàng đế, nhẹ nhàng nói: “Hoàng thượng, đó có phải là hai vị công tử nhà họ Lục không? Lục đại nhân quả là biết cách dạy con, cả hai đều rất tuấn tú lịch thiệp! Nhất là vị này… Lục tiểu công tử đúng không? Hình như… Bổn cung nghe nói, ngươi là mỹ nam có một không hai của kinh thành?”

Hoàng đế nghe vậy bèn nhìn về phía Lục Hàm Chi, Lục Hàm Chi tự dưng bị nêu tên:… Các người có thể chừa cho người hướng nội một đường sống không?

Nếu đã bị Hoàng đế điểm danh, Lục Hàm Chi đương nhiên phải tiến tới dập đầu thỉnh an.

Lễ nghi của cậu cũng tính là chu toàn, dù sao nguyên thân coi như được giáo dục từ bé, trở thành cục cưng tốt nghiệp loại xuất sắc.

“Thần Lục Hàm Chi, thỉnh an Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương.”

Hoàng đế tiến về phía trước, ôn tồn nói: “Ngẩng đầu lên.”

Lục Hàm Chi ngẩng đầu, một gương mặt tinh xảo xuất hiện trước mắt Hoàng đế, nhất thời khiến lão hơi thất thần.

Hoàng đế khẽ thở dài, nói: “Ngươi và Mân nhi nhanh chóng thành hôn đi, đến lúc đó trẫm sẽ tặng các ngươi quà mừng.”

Vừa nghe lời này, Vũ Văn Mân lập tức quỳ xuống, cúi đầu với Hoàng đế giống như Lục Hàm Chi: “Nhi thần tạ ơn ân điển của Phụ hoàng.”

Hoàng hậu đã xem đủ trò vui, kéo tay áo Hoàng đế, cười ngọt ngào: “Hoàng thượng, tân nương vẫn còn đang quỳ dưới đất kìa! Tuyệt đối đừng để lỡ giờ lành!”

Hoàng đế nghe vậy, lập tức cười nói: “Là trẫm chậm trễ, nhanh, tiến hành hôn lễ như bình thường.”

Nhạc lễ vang lên, quận chúa Chiêu Vân trong khăn hỉ màu đỏ được Hỉ nương đỡ, cùng Thái tử tiến hành đại lễ, sau đó được đưa vào động phòng.

Thái tử bận rộn một hồi, cuối cùng mới nhớ tới Tô Uyển Ngưng.

Tô Uyển Ngưng đứng trong góc nửa ngày như cô vợ nhỏ đáng thương, không dám bước vào đại sảnh, cũng không dám ra hậu viện.

Ngoài sảnh có quan to quý thần, hậu viện là hoàng thân quốc thích.

Nhìn Thái Tử một lúc, nước mắt nàng ta rưng rưng quanh viền mắt, cố nén không chảy xuống. Thái Tử ôm lấy cô gái nhu nhược, nàng ta rốt cuộc cũng không kìm được cảm xúc, nước mắt trào ra như vỡ đê.

Thái Tử đau lòng đưa nàng ta về viện của mình, đây được xem là nơi hắn ta tự nhốt mình tĩnh tâm mỗi khi phiền lòng.



Tô Uyển Ngưng nhìn tiểu viện mới lạ, rốt cuộc cũng nín khóc mỉm cười.

Nàng ta ngưỡng mộ nhìn gương mặt anh tuấn của Thái Tử, nói: “Vừa rồi Uyển Nhi đã thấy hết sự uy nghi của Điện hạ khi ở trước mặt Hoàng thượng. Lúc ấy Uyển Nhi cảm thấy…”

Thái Tử cười, nâng cằm nàng ta nói: “Thấy thế nào?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Uyển Ngưng đỏ ửng: “Cảm thấy, nếu có thể ở bên một người như Thái tử điện hạ, đó là phúc phận lớn nhất của Uyển Nhi.”

Nói xong, nàng ta nắm lấy cổ tay áo của Thái Tử, gương mặt càng đỏ bừng vì xấu hổ. Thái Tử sao có thể chịu được màn quyến rũ của một nữ chính vạn người mê như vậy?

Giờ phút này, hắn ta đã sớm quên mất hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của mình, đâu rảnh quan tâm Hoàng đế Hoàng Hậu, Chiêu Vân quận chúa nữa.

Một phát đè thiếu nữ mềm mại mỏng manh dưới thân, cộng phó vu sơn.

Sau hôn lễ của Thái Tử, Hoàng đế và Hoàng Hậu cũng không vội rời đi mà ngồi ở hậu viện cùng các quan thần xem hát tuồng.

Hoàng đế mượn danh cùng vui với các đại thần, để Lục Hàm Chi ở bên cạnh hầu hạ.

Lục Hàm Chi cảm thấy rất lạ, không biết Hoàng đế coi trọng cậu ở điểm nào. Nếu không phải cậu kém Hoàng đế nhiều tuổi, lại còn là con dâu của lão, có khi cậu còn nghi lão Hoàng đế này có ý với mình không ấy chứ.

Đã thế cách Hoàng đế nói chuyện với cậu cứ như mùa xuân ấm áp.

Lục Hàm Chi run bần bật, Vũ Văn Mân cách đó không xa lại im lặng như thóc, dường như đã nắm chắc phần thắng.

Trong lòng Lục Hàm Chi thầm rủa xả chồng với chả con, đúng là không phải người!

Rốt cuộc Hoàng đế cũng hỏi trúng điểm mấu chốt, lão nhìn ngọc bội treo trước ngực Lục Hàm Chi, hỏi: “Hàm Chi à! Trẫm cảm thấy ngọc bội này của ngươi rất độc đáo, nó là trang sức của nhà họ Lăng đúng không?”

Lục Hàm Chi cúi đầu nhìn miếng ngọc bội trước ngực mình, mê mang nói: “À… Hoàng thượng hỏi cái này ạ? Đây là… Quà An vương tặng thần, lúc đó ngài ấy tặng thần hộp trang sức, thần chọn hai món trong đó đeo ạ.”

Nếu hỏi trong thiên hạ nơi nào sở hữu nhiều ngọc trắng Đạo Lăng nổi tiếng nhất, chắc chắn là chỗ của Vũ Văn Mân. Mẫu thân của hắn, Lăng Điệp, là người nhà họ Lăng, chín phần mười số ngọc Đạo Lăng ấy đều là của nhà đấy.

Hoàng đế gật đầu hiểu rõ, nháy mắt chìm vào hồi tưởng.

Năm đó, Bình Ngô cũng nói thích nhất là ngọc nhà họ Lăng.

Y quanh năm dùng một cây trâm ngọc vấn tóc, trước ngực cũng đeo một khối ngọc bội. Một thân áo trắng như tuyết, đứng dưới gốc cây ngô đồng, không hổ xứng với câu thơ “mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song”.

Y ở phủ Thái tử trồng nhiều cây ngô đồng, bởi vì tên y có chữ Ngô.

Lục Hàm Chi thấy lão ngẩn người bèn hỏi: “Hoàng thượng… người thích khối ngọc này sao?”

Hoàng đế hoàn hồn, khoát tay nói: “Hả, không phải, trẫm chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi. Nghe đồn ngọc bội nhà họ Lăng trong thế gian chỉ có hai miếng, không ngờ một miếng vậy mà lại ở trên người ngươi…”

Cái còn lại đã bị hỏng, được lão cất bên người, ở trong tráp mà lão thường dùng để đặt tấu chương đã phê duyệt.

Lục Hàm Chi khẽ cười, không nói gì nữa, ngoan ngoãn ngồi yên xem kịch.

Hoàng Hậu ngồi cách đó không xa, đôi mắt ánh nét cười, nói chuyện với nhóm phu nhân và lão phu nhân của các quan.

Lục Hàm Chi nhìn mẹ mình là Lục phu nhân ở trong nhóm người, bà trang điểm thanh nhã, ở giữa nhóm phu nhân vẫn nổi bật lên khí chất quý phái. Khó trách có thể sinh ra tiểu lang quân đệ nhất kinh thành, thực lực cũng không phải dạng vừa đâu.

Chỉ là Lục Tư Nguy có mắt như mù, có vợ xinh đẹp như vậy mà còn nạp thêm ba tiểu thiếp. Lúc trước bọn họ cũng từng rất mặn nồng, nếu không thì chẳng có khả năng sinh ba đứa con liên tiếp. Nhưng đàn ông chính là vậy, toàn có mới nới cũ. Người đẹp tới đâu mà ngắm lâu rồi thì cũng sẽ nếm thử vị khác.

Lúc này vũ cơ xinh đẹp trên đài bắt đầu xuống sân khấu, nhường cho nhóm nghệ sĩ khác đi lên.

Văn hoá đào kép của Đại Chiêu phong phú đa dạng, Lục Hàm Chi quyết định không quan tâm lão Hoàng đế khó hiểu này nữa, bắt đầu chuyên tâm thưởng thức tiết mục.



Đây là đoàn nhạc Hoàng gia, người bình thường không có cơ hội xem.

Lúc này Hoàng Hậu đi tới, nhẹ nhàng chúc phúc Hoàng đế: “Hoàng thượng, đây là vũ điệu cầu phúc cho nhân dân mà Thái Tử tốn công chuẩn bị, dâng lên cho người. Mong thiên hạ thái bình, quốc thái dân an.”

Hiện tại Đông Doanh đã rút lui, nơi biên cương phía Bắc cũng đã tạm thời ổn định, đúng thật là vô cùng yên bình.

Lục Hàm Chi cảm thấy rất hứng thú, một trong những tiết mục của lễ thành hôn của Thái Tử chắc chắn phải có màn này.

Theo truyền thống của Đại Chiêu, sau đại hôn của Thái Tử, Khâm Thiên giám sẽ chọn ngày lành tháng tốt, lập một đàn tế đặc biệt cầu phúc cho Đại Chiêu, tỏ ý người thừa kế này có thể mang tới vận may cho đất nước.

Hoàng đế gật đầu tán thưởng, lúc này xem như hai cha con đang trong thời kỳ hòa hợp với nhau, hắn ta làm cái gì, chỉ cần làm đã là rất đáng khen rồi.

Lục Hàm Chi ngoài mặt thì cười mỉm chi, bên trong đã cười ha hả, thầm nghĩ cái nhà toàn diễn viên này ai ai cũng xuất sắc.

Lúc này buổi biểu diễn đã bắt đầu, Hoàng đế mời Hoàng Hậu ngồi chung, xem điệu nhảy cầu phúc của Thái Tử.

Hoàng Hậu ở bên cạnh giải thích: “Nghe nói đây làn điệu do quốc sư Tây Vực dâng tặng, rất linh nghiệm đấy.”

Hoàng đế vuốt râu cười, lão không có ý kiến gì với Tây vực, càng không phản đối quốc giáo chính thức của nước đó. Nhưng càng nhìn điệu nhảy, lông mày của lão càng nhăn chặt.

Lục Hàm Chi tập trung quan sát vũ điệu cũng cảm thấy sai sai. Lúc này cậu có hơi choáng váng, cảm thấy cực kỳ hoa mắt, suýt đã ngất đi.

Hoàng đế rốt cuộc cũng bùng nổ, lão đột ngột đứng dậy, chỉ nghe một tiếng “rắc”, miếng ngọc trước ngực Lục Hàm Chi nứt ra, chia thành hai nửa.

Sau khi thấy miếng ngọc bị nứt ra thành hai, Hoàng đế thở gấp, tức giận đến mức khoé mắt như muốn nứt ra, lão đứng lên chỉ vào đám nam nữ trên đài: “Dừng lại! Dừng lại hết cho trẫm!”

Vũ Văn Mân ở bên cạnh tiến tới, nhỏ giọng hỏi Lục Hàm Chi: “Sao rồi?”

Lục Hàm Chi cũng thì thầm: “Ngài định làm gì thế? Tại sao không bàn trước với ta một tiếng? Bây giờ ta không thể động đậy, sao phối hợp với ngài diễn kịch được?”

Vũ Văn Mân nói: “Không cần làm gì hết, nằm yên.”

Hắn quát lớn: “Vương phi không ổn! Mau truyền thái y!”

Hoàng đế cũng quát theo: “Truyền thái y! Những tên này bị sao thế? Sao còn chưa chịu dừng? Mau bắt lấy chúng cho trẫm!”

Một nhóm quan binh nhanh chóng xuất hiện, bắt lấy nhóm người kia.

Hoàng Hậu sợ tới mức mặt tái mét, bà ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, một câu chuyện cũ đã phủ bụi nhiều năm.

Đại ca đã chết 20 năm, vì sao lại hiện lên quấy phá?

Môi Hoàng hậu trắng bệch, nhỏ giọng dặn nha hoàn bên người đi tìm Thái Tử, kể lại tình hình trước mắt cho hắn ta.

Nhưng lúc này sao nha hoàn có thể tìm thấy Thái Tử được?

Trong tiểu viện, Thái Tử ôm lấy cơ thể thơm tho của Tô Uyển Ngưng, đã không biết nay là hôm nào.

Tô Uyển Ngưng vô cùng hài lòng, thỏa thuê đắc ý. Dựa vào thái độ vừa rồi của Hoàng đế với Thái Tử, có thể nhìn ra địa vị hiện giờ của hắn ta trong lòng lão.

Không vội, nàng ta sẽ từ từ mưu tính.

Nhưng mà sự thật chứng minh, nắm thóp tên Thái Tử này là một lựa chọn đúng đắn.

Tô Uyển Ngưng vươn tay ôm lấy cổ Thái Tử, nhẹ giọng nỉ non bên tai hắn: “Phu quân, cuối cùng thiếp cũng thuộc về người rồi, phu quân…”

Thái tử được người đẹp trong lòng cổ vũ, tiếp tục trầm mê trong mật ngọt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.