Chung Nghiêu bước tới quan sát bức tượng Quan Âm sứ trắng, sau khi đã xem xét kỹ lưỡng, hắn khẽ gật đầu nói với Lục Hàm Chi: “Thiếu gia, tượng Quan Âm đúc rất thành công.”
Lục Hàm Chi chỉ “Ừm” một tiếng rồi nói: “Thưởng cho tất cả các công nhân tham gia đúc tượng, riêng Chung tiên sinh được thưởng gấp 10 lần.”
Tại Ngự ở phía sau đáp: “Rõ, thưa thiếu gia.”
Lục Hàm Chi kiêu ngạo dòm sang Vũ Văn Giác đang chết lặng, hỏi: “Nhị tẩu, nếu dâng vật này lên lễ mừng thọ của Thái Hậu thì có đủ kinh động không?”
Vũ Văn Giác trả lời: “Đâu chỉ là chấn động thôi, riêng ta thấy nó còn đủ lưu danh ngàn đời ấy chứ. Đây… quả là công đức hiếm thấy đó! Hàm Chi, đồ sứ này của đệ sợ là sẽ lưu danh sử sách.”
Không trách Vũ Văn Giác nghĩ như vậy, suy cho cùng, đồ sứ có qua hàng trăm năm đi nữa thì vẫn là vật biểu tượng văn hóa. Một lò đúc sứ Thanh Hoa, bán ra cái gì cũng phải đấu giá từ triệu đến chục triệu tệ.
Lục Hàm Chi thấy Vũ Văn Giác phản ứng như vậy cũng yên tâm, chỉ còn chờ ngày đại thọ của Thái hậu rồi dâng lễ vật lên thôi.
Cùng lúc đó cũng có một người đang rất hài lòng với lễ vật mình chuẩn bị.
Đó chính là Tô Uyển Ngưng.
Dạo này nàng ta tận tụy chép kinh, mỗi một chữ đều do nàng ta sử dụng tinh thần lực để viết ra.
Thái hậu rất thích lễ Phật, bà còn là một tín đồ vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-cuc-cung-cho-bao-quan-phan-dien-roi-phai-lam-sao-day/2668629/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.