Chung Nghiêu đưa người đàn ông đến nhà của mình trong điền trang, cầm chiếc khăn tay sạch sẽ lau mặt, nhẹ nhàng kéo xuống lớp da trên mặt.
Một khuôn mặt thanh tú xuất hiện trước mắt người đàn ông, đúng là đệ tử yêu dấu của hắn, Chung nhi.
Người đàn ông nhìn xung quanh rồi hỏi: “Sao không thấy đứa bé kia?”
Chung Nghiêu lắc đầu nói: “Con không nhận nó về.”
Người đàn ông giật mình: “Vì sao? Không phải con hết lòng muốn tìm con trai về à?”
Chung Nghiêu thở dài: “Thân phận của con như vậy, không thể đường hoàng cho nó một cái danh. Bây giờ nó thành đệ tử của Tứ hoàng tử Đại Chiêu Vũ Văn Mân, lúc này nhận lại nó không phải chính là hủy đi tương lai tốt đẹp của nó à? Nó có nhà, có người thân, con không nên tự tiện chạy đến trước mặt nó, nói cho nó biết cái gọi là “chân tướng” kia. Có lẽ chờ nó lớn hơn một chút rồi nói sẽ tốt hơn.”
Người đàn ông tiến lên vuốt nhẹ gương mặt của Chung Nghiêu: “Xin lỗi Chung nhi, đều là lỗi của ta. Nếu không phải do ta, con sẽ không phải lang thang không có chốn về cả nửa đời. Nếu không phải ta, A Nghiêu cũng sẽ không bị lạc mất.”
Chung Nghiêu lắc đầu: “Người đang nói gì đó? Nếu sư phụ không nuôi dưỡng, con… sao có thể sống đến bây giờ?”
Người đàn ông cười đắng chát: “Vậy về sau con có dự định gì? Tiếp tục ở lại nơi này hay quay về thôn Nhạn Nam cùng ta?”
Chung Nghiêu im lặng chốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-cuc-cung-cho-bao-quan-phan-dien-roi-phai-lam-sao-day/2668078/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.