Lục Hàm Chi nhẹ nhõm: “Lúc này mới phải! Đàn ông nên ra dáng đàn ông. Giọng điệu õng ẹo vừa rồi của ngươi thực sự khiến ta bứt rứt lắm.”
Là một người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cậu thật sự rất muốn nắn cách nói của hắn ta lại bình thường.
Trưởng Tôn Mị Mị Mị liếc Lục Hàm Chi, có lẽ hắn đang không hiểu tại sao một tùy tùng lại có thể nói vậy trước mặt chủ nhân của mình.
Lúc này, tất cả các vũ nữ đều đã rút khỏi, lại có mấy người đàn ông vạm vỡ tiến lên trói năm sứ giả lại.
Những kẻ đã hôn mê này bị kéo lê sát vào tường như những con chó chết.
Lục Húc Chi bước đến bên cạnh Lục Hàm Chi và Vũ Văn Mân, hiển nhiên ngay từ lúc phát hiện ra rượu có vấn đề, hắn đã đoán được Trưởng Tôn Mị Mị Mị này không phải người hiền lành gì.
Lục Hàm Chi tiến lên hỏi: “Được lắm, vở kịch chính cuối cùng đã bắt đầu. Thế nên người hợp tác với Vũ Văn Minh Cực thật ra là nước Tây Phiên các ngươi hả?”
Mà lúc này, quốc vương nước Tây Phiên đã được cởi dây trói.
Do môi trường khắc nghiệt ở vùng đất phía Tây, những người ở đây thường khá cao lớn và cường tráng. Thân hình như vậy có lẽ là để chống lại gió và cát, gió dưới cấp mười khó có thể thổi bay bọn họ.
Quốc vương nước Tây Phiên nhìn họ, hoàn toàn mất đi vẻ suy bại của vị vua vừa mất nước.
Trưởng Tôn Mị Mị đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-cuc-cung-cho-bao-quan-phan-dien-roi-phai-lam-sao-day/2668075/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.