Cậu lắc lắc tay bà: “Thái Hậu, người xem con đã quay về rồi này? Em bé cũng rất khỏe, vẫn nằm ngoan trong bụng con.”
Khi đối mặt với Lục Hàm Chi, Thái Hậu rất bất đắc dĩ. Bà chưa từng gặp thằng nhóc nào khó đối phó như cậu, nhưng cũng bởi vì cậu khó đối phó nên Thái Hậu càng thích hơn.
Bà bất lực thở dài: “Con đấy! Mau nằm xuống đi, đừng lộn xộn nữa.”
Lục Hàm Chi ngoan ngoãn nghe Thái Hậu nói rồi nằm lên giường ở thiên điện, kết quả đầu vừa dính gối đã ngủ thiếp.
Cậu đi không ngừng suốt mấy ngày nay, chẳng hôm nào được ngon giấc. Ở trên xe ngựa nôn rồi lại nôn, bây giờ rốt cuộc cũng có cái giường để nằm yên ổn.
Thái Hậu nhìn cậu rồi khẽ thở dài, bà nói với Nhĩ Nhã: “Về nói lại với chủ nhân của ngươi rằng Hàm nhi ngủ ở chỗ ta, bảo nàng không cần đợi nó về.”
Nhĩ Nhã đáp lời, lại nghe Thái Hậu nói: “Đứa nhỏ này khiến người khác phải đau lòng. Ai gia đã lớn tuổi đến nhường này còn chưa từng thấy qua đứa nhỏ trọng tình trọng nghĩa lại thông minh sáng suốt như thế.”
Lời này của bà không biết là khen hay là phê bình.
Nhĩ Nhã bất đắc dĩ cáo lui, quay về báo tình hình thực tế với Nhung quý phi.
Nhung quý phi cũng bất đắc dĩ thở dài, chỉ nói: “Tạ ơn trời đất, Phật tổ phù hộ.”
Mấy ngày nay bà lo đến nỗi tim muốn vọt ra ngoài, nghe được tin cậu trở về an toàn mới nhẹ nhõm.
Nhĩ Nhã nói: “Tiểu thư, Thái Hậu rất xem trọng An thân vương phi của chúng ta đấy!”
Nhung quý phi gật đầu: “Đây là chuyện tốt. Hàm Chi có thể lọt vào mắt xanh của Thái Hậu là bản lĩnh của nó. Nếu không phải nó có tài thì sao Thái Hậu lại xem trọng?”
Nhĩ Nhã cũng gật đầu theo: “Thái Hậu giữ Vương phi ngủ ở trong điện rồi ạ, tiểu thư, người cũng nghỉ ngơi đi!”
Nhung quý phi lắc đầu: “Sao mà ngủ được, ta vẫn nên đợi xem nó thế nào. Không biết A Mân ra sao rồi. Lần này Hàm Chi trở về hẳn sẽ mang theo tin tức gì đó.”
Nhĩ Nhã nói: “Nhưng Vương phi bôn ba suốt dọc đường chắc mệt lắm rồi, nên để Vương phi ngủ một lát. Tiểu thư cứ đi ngủ trước! Ngày mai Vương phi tỉnh, Nhĩ Nhã sẽ gọi người dậy.”
Nhung quý phi suy nghĩ rồi gật đầu.
Như lời Nhĩ Nhã cô cô, Lục Hàm Chi ngủ thẳng đến trưa ngày hôm sau. Thái Hậu đã chuẩn bị sẵn đồ ăn chay, cậu ngửi thấy mùi thơm bèn tỉnh dậy.
Lục Hàm Chi ngáp một cái, lập tức có cung nữ tiến lên chuẩn bị bàn chải đánh răng và đồ rửa mặt cho cậu.
Lục Hàm Chi nhìn bộ bàn chải đánh răng mà Thái Hậu chuẩn bị, tất cả đều có chất lượng tốt nhất, Thái Hậu thật sự là một người rất có tâm.
Sau khi rửa mặt xong, Lục Hàm Chi uống nước mật ong cung nữ đưa tới rồi mới đi thỉnh an Thái Hậu. Lúc này Thái Hậu vừa mới lễ Phật xong, bà chuẩn bị cho cậu một bàn đồ ăn chay.
Đúng lúc Lục Hàm Chi hơi ngán dầu mỡ, ăn đồ chay lại vừa hay.
Thái Hậu hỏi: “Tối qua con ngủ được không?”
Lục Hàm Chi chu cái miệng nhỏ như mới bôi mật, đáp: “Không hiểu sao con ngủ rất ngon ở chỗ Thái Hậu. Con ngủ mãi đến giờ này mới dậy, thật xấu hổ.”
Mặt Thái Hậu đầy vẻ ghét bỏ nhưng khóe môi lại cong lên, bà nói: “Bỏ sự xấu hổ của con đi rồi mau ăn cơm!”
Lục Hàm Chi nói: “Tạ Thái Hậu!”
Rồi sau đó cậu chẳng khách sáo ngồi xuống trước bàn ăn, bắt đầu ăn từng miếng lớn.
Chắc do đã được ngủ nghỉ đầy đủ nên khẩu vị cũng tốt hơn. Phòng bếp nhỏ của Thái Hậu làm món rau trộn vô cùng ngon miệng, Lục Hàm Chi ăn hết hai chén cơm lớn.
Thái Hậu cả kinh: “Xem ra đúng là thân thể con chẳng có gì đáng ngại.”
Lục Hàm Chi cười: “Không sao ạ, từ nhỏ con đã quen nghịch ngợm bay nhảy rồi, cha mẹ cũng không quản.”
Lục Hàm Chi nói xong câu đó thì hơi mê mang.
Cậu vẫn băn khoăn suy nghĩ, bây giờ rốt cuộc cậu là Lục Hàm Chi, hay là “Lục Hàm Chi”?
Ngay cả chính cậu cũng không phân biệt được.
Thái Hậu bỏ bát xuống, lập tức có thái giám cung nữ tiến lên thu dọn. Sau khi Tiểu Bính Tử dọn dẹp sạch sẽ mới lui xuống cùng các thái giám, cung nữ khác.
Thái Hậu nói với Lục Hàm Chi: “Sau khi con ngủ, ta bảo Lâm viện phán đến xem bệnh. Hắn bảo con đang rất mệt, nhưng không bị động thai mà cũng chẳng tổn hại đến thân mình.”
Lục Hàm Chi rất bất ngờ, cậu không ngờ Thái Hậu lại để ý mình như vậy.
Cậu đứng dậy hành lễ với Thái Hậu: “Ơn này của Thái Hậu, con xin ghi tạc ở trong lòng.”
Thái Hậu khoát tay, trầm ngâm một lát mới nói: “Tháng giêng năm ngoái… Ai gia đến chùa Hàn Thọ, mời cả trụ trì của mấy nơi khác tới xem một quẻ cho Đại Chiêu.”
Lục Hàm Chi biết Thái Hậu muốn nói chính sự.
Quả nhiên Thái Hậu nói tiếp: “Mấy vị trụ trì đều là pháp sư đức cao vọng trọng nhất của Đại Chiêu. Trừ phi có duyên, nếu không khó mà xem được quẻ. Ta cùng trụ trì Chùa Hàn Thọ từng có duyên gặp mặt, cũng từng đàm luận một ít Phật pháp.”
Lục Hàm Chi nhướng mày, vị trụ trì này… không phải là người ngầm giúp Vũ Văn Mân sao?
Thái Hậu nói tiếp: “Trụ trì chỉ nói nếu Đại Chiêu ta không có cơ duyên, tồn tại không quá mười năm nữa thì sẽ đổi chủ.” Nói xong, Thái Hậu nở nụ cười rồi lắc đầu nói: “Lúc ấy ta còn không tin. Nhưng gần hai năm nay thấy nhiều chuyện xảy ra khắp nơi trên Đại Chiêu, ta đã lờ mờ thấy xu thế vỡ tổ kiến. Một Đại Chiêu có hơn một nửa quan viên trong triều có hiềm nghi thông đồng với địch, đúng thật là có nguy cơ sụp đổ.”
Thái Hậu nhìn về phía Lục Hàm Chi, cậu hỏi: “Nhưng đại sư đã nhìn ra cái gì?”
Thái Hậu thở dài nói: “Không cần đại sư nói, ai gia cũng có thể nhìn ra được vài phần. Hoàng đế… thiếu quả quyết, suy nghĩ quá nhiều, dùng người nhưng lại nghi người, không ngừng sinh ra rắc rối. Đại Chiêu ở thời tiên đế không bị giặc ngoại xâm, nhưng đến đời Hoàng đế đương nhiệm thì thường xảy ra thù trong giặc ngoài. Trọng dụng văn thần không có gì đáng trách, nhưng cũng không nên gây khó dễ võ tướng ở khắp nơi, làm lạnh lòng các tướng sĩ. Doãn thị cũng chẳng đồng lòng với Hoàng thượng, vì Doãn thị kiêng kỵ Hoàng thượng. Nguyên nhân trong đó không cần ta nói thì con cũng nên biết. Hoàng thượng sợ Doãn thị mạnh lên rồi nắm giữ triều chính như Tiêu thị. Nhưng đối với Nhung thị, Hoàng thượng càng tìm đủ mọi cách để chèn ép.”
Lục Hàm Chi rất bội phục Thái Hậu, bà chỉ nói mấy câu đã đánh giá được Hoàng đế. Về chuyện của Hoàng đế, cậu không dám nhiều lời. Dù sao cậu chỉ là phận con cháu, lại thuộc chốn hậu viện nên không tiện bàn luận việc triều chính.
Thái Hậu thấy dáng vẻ thận trọng của cậu bèn nói: “Con không cần giả bộ trước mặt ta, con muốn nói cái gì thì cứ nói cái đó!”
Lục Hàm Chi cười đáp: “Thái Hậu, con có nói lời không hay thì xin người đừng chê cười.”
Thái Hậu ra hiệu không sao, để cậu nói tiếp.
Lục Hàm Chi nói: “Thật ra việc mà Hoàng thượng luôn lo lắng cũng chẳng lạ. Nhưng… cách làm của ngài ấy không đúng. Nếu bề tôi là người có ích với nước nhà, đương nhiên phải trọng dụng. Mà trọng dụng, chắc chắn cũng phải đề phòng bề tôi tạo phản. Nhưng có một số việc, Hoàng thượng càng chèn ép thì càng khiến lòng trung thần nguội lạnh, dễ đi theo con đường gian thần. Trung thần sẽ thấy việc tận lực tận trung với quốc gia vô dụng, gian thần sẽ lợi dụng nỗi ưu phiền này của Hoàng thượng để gây sự.”
“Con thấy thật ra nếu muốn dùng người, đương nhiên phải thu phục lòng người và ban cho quyền lực. Muốn cân bằng triều đình cũng không chỉ có con đường chèn ép này. Nếu người đứng đầu dũng mãnh như Thánh Tổ Hoàng Đế, tất nhiên có thể tạo uy khắp nơi. Nhưng Thánh Thượng theo văn nên khó thực hiện. Trong triều đình, cho dù là bề tôi trung nghĩa hay là quan tham xảo quyệt, thực tế đều là người có thể dùng được.”
Thái Hậu khó hiểu ở điểm ấy, bà bèn hỏi: “Sao quan tham xảo quyệt lại có thể là người dùng được?”
Lục Hàm Chi cười, nói: “Thưa Thái Hậu, nước trong quá thì không có cá, nếu như phương hướng của họ không sai lệch quá thì vẫn có thể dùng được.”
Thái Hậu càng nghe càng thấy kỳ cục: “Đúng là hoang đường!”
Lục Hàm Chi nói: “Thái Hậu, người nghe con nói đi đã! Trong dã sử có một triều đại tên là nhà Thanh. Nhà Thanh vào năm Càn Long có một vị đại gian thần là Hòa Thân. Chỗ tốt của Hòa Thân chính là luôn làm theo mệnh lệnh của hoàng đế, có thể dỗ cho hoàng thượng vui. Nhưng hắn ta tham tiền, mua quan bán chức, tất cả đều lợi ích bị chi phối, là một đại gian thần đúng nghĩa. Hoàng đế Càn Long không biết ư? Không, Càn Long biết, thậm chí còn ngầm đồng ý loại hành vi này của hắn ta.”
Thái Hậu không hiểu: “Vì sao chứ?”
Lục Hàm Chi nói: “Các triều đại không thiếu gian thần, lại càng không thiếu trung thần. Lúc ấy trong triều Càn Long có Lưu Dung, Kỷ Hiểu Lam, A Quế và các trung thần lương tướng. Những trung thần lương tướng này góp ý khắp nơi cho Hoàng đế, tận tâm chỉ bảo, còn quỳ xuống đất để cầu ngài thức tỉnh, cứ như muốn nướng Hoàng đế trên lửa. Đương nhiên Hoàng đế phải nghe, bởi vì đó là lời của trung thần, không nghe thì thành hôn quân à? Nhưng Hoàng đế có thể nghe tất cả ư? Đương nhiên Hoàng đế không thể nghe hết. Nếu như nghe hết, vậy chẳng phải là trung thần nói gì cũng đúng hết hay sao? Làm vậy thì quyền chủ động của Hoàng đế còn đâu?”
Thái Hậu nghe đến đó, bỗng nhiên hơi hiểu ra.
Lục Hàm Chi biết, Thái Hậu có thể hiểu ra vấn đề chỉ từ vài lời, nhưng cậu vẫn kể hết chuyện xưa: “Nhưng thân là cửu ngũ chí tôn, sao Hoàng đế có thể hạ thấp cái tôi để xuống nước với những trung thần này? Đương nhiên là không thể. Đấy chẳng phải làm mất thể diện của Hoàng đế sao? Cho nên đã xuất hiện một đại gian thần Hòa Thân. Hắn ta không phải là trung thần nhưng lại là một con chó trung thành của Hoàng đế. Phàm là có ý kiến trái ngược giữa Hoàng đế và trung thần, Hoàng đế muốn cãi nhau với các trung thần thì đương nhiên sẽ “đóng cửa thả Hòa đại nhân”. Cho nên, hoàng thượng mượn tay Hòa đại nhân mà làm được không ít chuyện.”
“Con nói Hòa đại nhân là sâu mọt của quốc gia, cũng đúng và chính xác là như thế. Nhưng con có thể nói Hòa đại nhân sai ư? Tất nhiên là không thể, bởi vì hắn ta trung thành với Hoàng đế, có thể điều hòa sự cân bằng trong triều đình này. Hơn nữa bởi vì Hoàng đế tùy hứng, cũng khiến Hòa đại nhân chịu không ít lời chửi mắng. Dù sao một số lời nói và việc làm không đúng của Hoàng thượng đều do Hòa đại nhân xúi giục mới làm. Có thể nói hắn ta là người tuy bị chửi nhiều nhưng vẫn vui vẻ chịu cái tiếng xấu đó!”
“Nhưng Thái Hậu, người xem. Hoàng đế bị các trung thần lương tướng đặt trên lửa nướng, hay là đẩy một Hòa đại nhân ra chắn đao càng thích hợp với triều đình này đây? Con lại lấy một ví dụ, con trai Càn Long không để ý di mệnh của cha mà giết Hòa Thân, cuối cùng lại dẫn đến tình trạng không dùng được ai. Mà lúc này, những trung thần lương tướng kia ở đâu? Nguyên nhân chủ yếu vẫn là bởi vì Hòa đại nhân. Lúc đó hắn ta không chỉ là một tham quan mà còn là một bề tôi có tài trị quốc. Nếu hắn ta không được như vậy, người thông minh như hoàng đế Càn Long sao lại yêu quý hắn ta? Càn Long am hiểu sâu sắc thuật cân bằng, con của hắn lại không học được tinh túy này. Đương nhiên, cái lợi cái hại trong đó còn tùy theo giai đoạn, cũng phải đề phòng bị gian thần phản bội.”
Cậu nói nhiều như thế, Thái Hậu vẫn yên lặng.
Lục Hàm Chi kể xong chuyện, Thái Hậu mới gật đầu.
Bánh xe lịch sử của Đại Chiêu mới phát triển đến xã hội nửa nô lệ nửa phong kiến, đương nhiên không có nhiều điển cố lịch sử như Lục Hàm Chi biết để mà tham khảo.
Cậu thắng ở chỗ được đứng trên vai người khổng lồ nhìn ra thế giới, đương nhiên tầm mắt sẽ được mở rộng.
Ánh mắt Thái Hậu nhìn về phía Lục Hàm Chi trở nên khác hẳn.
Lục Hàm Chi cười nói: “Con chỉ mượn một điển cố dã sử để lấy ví dụ, khiến Thái Hậu chê cười rồi.”
Thái Hậu lắc đầu: “Điển cố này của con rất hay. Cho dù là tiên đế cũng không có tâm tư nhạy bén như vậy.”
Lúc này, giọng Tiểu Bính Tử lại từ ngoài cửa truyền đến: “Bẩm Thái Hậu, Nhung quý phi đến báo, nói là… nói là…”
Thái Hậu nhíu mày hỏi: “Nói cái gì? Nói mau!”
Tiểu Bính Tử đáp: “Nói là An thân vương và Lục tướng quân… chết trận!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]