Sau bữa ăn, Á Viêm cùng Lâm Tiểu Thanh ra ngoài ngồi đợi. Ba năm trôi qua, hắn thay đổi không ít, ngay cả những thói quen sở thích trước kia như thể là một người khác hoàn toàn. 
Hôm nay được chứng kiến hắn tự tay vào bếp, tự tay nấu những món ăn kia, nhìn ra cũng chẳng phải là chuẩn bị từ trước. Sự tỉ mỉ chu toàn, tâm huyết đều dồn hết tâm tư vào món ăn. Dương như đã trở thành thói quen lặp lại rất nhiều lần, nhiều đến mức như đã ăn sâu vào trong hắn. 
Lâm Tiểu Thanh nặng trĩu tâm tư, cô quan tâm hắn, đau lòng vì hắn, cô muốn biết trong ba năm ấy hắn sống ra sao. Cô nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay mình, cứ ngỡ kết thúc thì vật cũng sẽ không còn, không nghĩ hắn gìn giữ lâu đến thế. Ngày hôm đó, hắn không ngần ngại, liều lĩnh không sợ chết chỉ vì chiếc nhẫn cưới này bắt buộc hắn phải quay lại cho bằng được. 
Một kẻ điên thực thụ. 
"Á Viêm, có chuyện này anh có thể cho tôi biết không ?". 
Á Viêm dường như chưa biết gì, anh vẫn ôn tồn đáp lại: "'Cô Lâm, xin cứ hỏi". 
Lâm Tiểu Thanh cụp ánh mắt khẽ thở dài không biết bắt đầu từ đâu, bối rối ngập ngừng: "Ba năm qua ông chủ sống tốt không ?". 
Nghe câu hỏi có chút đau lòng kia khiến Á Viêm như nghẹn lời. Không phải anh không muốn nói, nhưng mỗi lần nhớ đến thì anh lại cảm thấy xót xa. 
"Cô Lâm muốn biết sao ?". 
"Tôi muốn biết, rất rất muốn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thue-cho-ong-trum-hac-bang/3646845/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.