Long Mặc đang trầm ngâm ngắm nhìn thành phố qua ô cửa kính văn phòng mình. Hắn triền miên suy nghĩ, mặt mày căng thẳng rồi lại thở dài không rõ.
Điện thoại bên bàn làm việc reo inh ỏi,là cô gọi tới, hắn lưỡng lự hồi lâu cuối cũng vẫn bắt máy đợi người kia nói: "Về nhà đi, tôi có chuyện muốn nói với anh".
Lâm Tiểu Thanh dập máy ngay sau đó, hắn thấp thỏm điều gì không rõ trong lòng nhưng chắc không phải là điềm tốt.
Nghĩ là vậy nhưng hắn vẫn trở về dinh thự. Hắn trở về thấy mẹ mình, lão quản gia và mọi người đều ở đây đông đủ. Cô nhìn thấy hắn trở về gượng cười: "Về rồi. Ngồi xuống đi".
Hắn nhẹ nhõm nhìn tình hình của cô hiện tại tinh thần lẫn thần sắc đã khá hơn, cuối cùng cô cũng chịu ra ngoài gặp mọi người. Hắn ngồi xuống ngay cạnh đó, cố gắng giữ bình tĩnh, mặt đổi sắc dễ chịu hỏi han cô: "Cô thấy trong người
thế nào rồi ?".
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười: "Tôi không sao. Đã cảm thấy ổn hơn rất nhiều, có lẽ sẽ vượt qua thôi".
"Mong là vậy".
Lâm Tiểu Thanh nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt đong đầy thân ái và nuối tiếc. Mọi người nhìn cô, người thì mừng rỡ, người thì lo ngại cho vết thương của cô chưa lành rồi từ từ ánh mắt đó dịch chuyển dừng hẳn bên hắn.
Cô nói: "Hôm nay con có chuyện muốn nói với mẹ và tất cả mọi người. Một tuần qua con cũng đã suy nghĩ rất nhiều, con đã nghĩ thông suốt cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thue-cho-ong-trum-hac-bang/3644962/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.