Long Mặc qua phòng ngủ khác, hắn cởi chiếc áo khoác ngoài vứt lên ghế đặt mình ngồi xuống giường. Nặng trĩu suy nghĩ tay đưa lên day sống mũi mệt mỏi.
Hắn rất muốn trở về phòng với cô nhưng lại lưỡng lự mà e ngại. Hắn giờ không biết phải làm thế nào?
Bản tính vốn kiêu ngạo, hắn chưa bao giờ phải cúi mình xin lỗi với ai, hắn muốn tất cả phải nghe lời hắn không được làm trái ý hắn. Để mình cúi đầu xin lỗi một nữ nhân đúng là mất đi tôn nghiêm và tự trọng. Hắn không bao giờ.
Nhưng mà hắn bây giờ thật sự rất muốn gần cô, cô đang bệnh rất muốn chạy sang xem cô như nào, có sao không, có mệt lắm không.
Long Mặc nằm xuống giường vắt tay lên trán suy nghĩ, không biết rằng sẽ như thế nào nữa.
Bỗng dưng hắn nhận được cuộc gọi của một người bạn quan trọng - Davis Corner. Có lẽ rằng đã có tin tức mà việc hắn đã nhờ.
Bên phòng ngủ kia, Lâm Tiểu Thanh hiện sốt chưa thuyên giảm, cơ thể nặng nhọc chuyển mình cũng là vấn đề khó khăn. Đầu cô hiện giờ đau như búa bổ, giống như vòng kim cô của Tôn Ngộ Không siết chặt lại vô cùng khó chịu.
Cổ họng khô lại thân người uể oải thiếu sức sống, Lâm Tiểu Thanh trở dậy kiếm cho mình một chút nữa. Cô lết thân xác xuống giường đến bêm bàn kính, đầu đau liên hồi nóng ran nặng nề cúi xuống rót cốc nước.
Bên phòng hắn, sau cuộc điện thoại cơ mặt hắn giãn ra đôi chút vì nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thue-cho-ong-trum-hac-bang/3362978/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.