Khách sạn…
“Anh Tần, nhẹ nhẹ thôi, em đau”.
“Bảo bối, em đẹp chết mất”.
Thanh âm làm tình phát ra khắp phòng, chạm da thịt ma sát thân thể, hoang dâm vô độ của gã và ả.
Lão Tần nắm đầu ả cùng ả thác loạn một đêm hoan lạc. Quý Dĩ Hân không tiếc ngại cùng gã đàn ông bằng tuổi cha chú mình kịch liệt mây mưa một trận. Bản chất lẳng lơ, lăng loàng của ả phô diễn tất thảy.
Ả nằm dựa đầu vào Lão Tần nỉ non từng lời ngon ngọt cám dỗ gã: “Anh Tần, sau này em làm Vương phu nhân không được để em thiệt thòi đâu đấy”.
“Đương nhiên, chỉ cần những lời em hứa với tôi là thật”.
“Đừng lo. Nhà họ Quý em chỉ ở dưới Long gia một bậc thôi, còn về trong số gia tộc không thua ai hết”.
Lão Tần cười phá khoái chí lên: “Được, được”.
Dinh thự Long gia…
Vương Hằng Thước đang ngắm nghía đi ngắm nghía lại mấy bộ trang sức mà chưa biết ưng cái nào bởi cái nào cũng đều đẹp. Được gả vào Long gia đã được một thời gian, Vương Hằng Thước cảm thấy áy náy vì chuyện chưa thể làm gì cho con dâu nhỏ. Mà trong khi đó nàng dâu hiếu thảo này đã hết lòng hết dạ chăm sóc mình suốt khoảng thời gian qua.
Trong khi đó cũng có con có cái nhưng chưa đứa nào từng hỏi lấy một câu khiến bà đến chán ngán. Không tốt bằng khác máu tanh lòng kia chứ.
Vương Hằng Thước đã cho người làm hai bộ trang sức đá quý này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thue-cho-ong-trum-hac-bang/3357916/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.