Lâm Tiểu Thanh không vội, cũng không phiền kiên nhẫn đợi hắn. Lâm Tiểu Thanh nhìn lên bầu trời, nhìn lên khoảng không trống rỗng xanh đen kia, thoáng đãng tự do biết mấy. Những vầng tinh tú trên bầu trời đang chớp sáng. Rất nhiều, rất nhiều ngôi sao nhưng ít ra chúng được tự do. Trong lòng cô phút chốc nặng trĩu suy nghĩ quẩn quanh, rất nhiều điều muốn giãi bày nhưng không biết phải nói với ai.
Long Mặc từ bên trong bước ra nhìn về phía Lâm Tiểu Thanh, nhìn bóng lưng mỏng manh người con gái ấy muốn đi đến ôm lấy, hắn muốn làm điểm tựa cho cô mỗi lúc cô có tâm sự. Hắn muốn trở thành người bạn nghe cô giãi bày băn khoăn kìm nén trong lòng, nhưng sao nghĩ lại không làm được?
Long Mặc đứng từ xa im lặng nhìn cô, trong đầu đấu tranh phân liệt rất nhiều không biết nên hay không nên.
Lâm Tiểu Thanh quay đầu lại nhìn hắn, hắn vẫn đứng đó từ xa nhìn cô. Lâm Tiểu Thanh lên tiếng trước: “Xong việc rồi à?”.
Long Mặc bước đến đứng trước mặt cô nhìn xuống chỉ thở dài một hơi ưu phiền. Hắn mở cửa xe cho cô ra ám hiệu, cô hiểu ý bước vào trong xe, hắn ngồi cùng cô đóng cửa xe lại rồi cùng về dinh thự. Không gian trở nên im lặng kì bí, không ai nói gì. Hắn cũng đã quen nên luôn sẽ là người mở lời: “Cô không thắc mắc tại sao tôi gặp Quý Dĩ Hân sao?”.
Lâm Tiểu Thanh không suy nghĩ nhiều đáp lại: “Sao tôi phải thắc mắc chuyện đó, đâu được lợi ích gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thue-cho-ong-trum-hac-bang/3352179/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.