Tiếng bước chân của hắn chậm rãi qua chỗ Lâm Tiểu Thanh, cô bắt đầu cảm thấy nhột nhột phía sau gáy, sống lưng bắt đầu lạnh, hắn qua đây làm gì ? Cô nhắm nghiền mắt giả vờ ngủ, thầm cầu nguyện là hắn sẽ không làm gì mình cả.
Đừng, đừng có qua đây, đừng qua đây.
Nhẩm đi nhẩm lại câu đó trong đầu như nhẩm kinh chú, tay nắm chắc tấm chăn. Long Mặc đứng ngay cạnh cô im lặng quan sát. Đồng tử của hắn phản chiếu cô. Hắn không làm gì, không nói gì, chỉ đứng im lặng quan sát cô. Từng hơi thở của hắn cô cảm nhận được nó rất nặng nề. Hắn làm mệt quá chăng ?
Lâm Tiểu Thanh vẫn nằm im lặng lẽ chờ đợi hắn rời khỏi, cô còn không dám thở mạnh nữa cơ mà. Chết tiệt, hắn còn muốn đứng đây đến khi nào ?
Mới nghĩ trong đầu câu đuổi hắn không biết hắn với cô có thần giao cách cảm gì không mà hắn hiểu liền mà đi khỏi. Long Mặc đi về phía giường mặc quần áo xong xuôi ngồi đó tay cầm lấy cuốn sách đang đọc dở để trên mặt tủ cạnh giường đọc nốt. Lâm Tiểu Thanh thở phào một hơi, rồi mở mắt chớp chớp như thoát khỏi ánh mắt của quái thú dữ dằn.
Đèn phòng chưa tắt, hắn ngồi đọc sách bên đầu giường, Lâm Tiểu Thanh thi thoảng ti hí mắt nhìn hắn tò mò thích thú nhìn hắn. Đồng hồ đã điểm 11 giờ, cả hai chưa ai chịu đi ngủ, hắn thức cô thức cùng hắn, cứ trằn trọc mãi chưa ngủ. Một lúc sau, Long Mặc bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thue-cho-ong-trum-hac-bang/2940958/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.