Đêm tới, Long Mặc vẫn chưa về đã nhiều hôm kéo dài như vậy. Lâm tiểu Thanh đi qua bên phòng Long Bắc Yến chủ yếu muốn nghe ngóng ở tin tức bữa tiệc hôm ấy.
- Cô nhân viên hôm đó tôi chưa tìm ra được. Có lẽ cô ta không phải nhân viên trong đó thì phải.
Lâm Tiểu Thanh không nóng vội, trầm ổn nói: "Gương mặt cô ta cũng rất dễ nhìn. Hôm đó ngã cầu thang nhưng cũng thật may nó không cao". Cong môi vài phần mỉa mai: "Tên hung thủ này muốn giết người nhưng lại từ bi quá. Ám sát không thành".
Long Bắc Yến xoay latop ra cho Lâm Tiểu Thanh xem. Toàn bộ những gì hiển thị trên màn hình đều là camera an ninh ở đó.
- Chị dâu, cô xem. Chắc chắn sẽ gặp người cô quen. Riêng chỗ cô ngã khuất camera ra thì đâu đâu cũng có camera. Có thể sẽ tìm được cô ta.
- Cảm ơn.
Lâm Tiểu Thanh tập trung cao độ vào từng góc trong camera, mọi góc chiếc quan sát đều rất rõ ràng. Hai tiếng đã trôi qua cuối cùng cô cũng tìm được ả ta. Cô reo lên: "Tìm thấy rồi".
Lâm Tiểu Thanh chỉ vào trong màn hình laptop người con gái đã dụ cô đến khu vực hành lang hôm ấy. Long Bắc Yến cười hừ lạnh: "Hóa ra là ả".
- Cô quen ả sao ?
- Không quen. Nhưng hôm đó tàn tiệc lúc tôi đi tìm cô thì vô tình va phải cô ta.
Lâm Tiểu Thanh nghe Long Bắc Yến nói cười một tiếng: "Đặc biệt nhỉ ? Chỉ một lần chạm mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thue-cho-ong-trum-hac-bang/2940935/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.