Định vị hai người họ cho tôi.
Á Viêm đáp: " Vâng".
Tại quán cafe bên phố Tây...
Long Bắc Yến và Lâm Tiểu Thanh ngồi nói chuyện với nhau. Long Bắc Yến theo lời miêu tả của Lâm Tiểu Thanh dần suy đoán: "Nếu như theo cô miêu tả tôi cũng đã nghĩ tới thì loại nước hoa hiếm có mặt trên thị trường. Giá cả không thể xem thường, chỉ có thể mua ở bên Pháp mà thôi".
Lâm Tiểu Thanh nói: "Hôm đó là ngày đầu tiên tôi đến chi nhánh làm cũng có mặt Quý Dĩ Hân ở đó. Tôi và cô ta có lời qua tiếng lại với nhau cho đến khi cô ta đến gần trước mặt tôi, tôi ngửi thấy hương thơm quen thuộc ấy. Mùi nước hoa trên người đẩy tôi ngã cầu thang".
Long Bắc Yến nghiêm túc nhìn Lâm Tiểu Thanh: "Cô đang nghi ngờ Quý Dĩ Hân ?".
Lâm Tiểu Thanh thở dài lắc đầu, có vẻ là không chắc chắn: "Không biết nữa, đó chỉ là suy đoán của tôi. Dựa vào mùi nước hoa thì không thể định tội được cô ta. Chúng ta không có bằng chứng, nói gì cũng vô dụng".
- Cô có chắc là cô ta không ?
- Cũng khoảng năm mươi. Sau hôm đó tôi đã về cố nhớ lại nhưng mà đầu tôi lại đau như búa bổ khi nhớ lại đoạn kí ức đó.
Long Bắc Yến nắm tay Lâm Tiểu Thanh động viên: "Đừng tự hành hạ bản thân. Còn tôi. Nhất định sẽ tìm được bằng chứng thôi".
Thoang thoảng đâu đó mùi hương khó chịu vô cùng, mùi khói thuốc bay bay từ chỗ ngồi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thue-cho-ong-trum-hac-bang/2940901/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.