“Phi Phi!!!”
Tô Tô kêu lên định kéo Phi Phi lại nhưng rồi thôi. Căn cứ vào kinh nghiệm mười hai năm sinh tồn trong mạt thế của Tô Tô, ngọn núi này rõ ràng có sự khác thường. Mùa đông đã qua, mùa xuân đang tới, vạn vật hồi sinh. Nơi này là ngoại ô, còn là đỉnh núi kiến biến dị thường xuyên qua loại, có gì đó khác thường. Mọi người nên đi thành một nhóm, không nên hành động một mình.
“Rắc”
Có tiếng giẫm lên mảnh vụn vang lên từ trong làn khói xanh. Tô Tô ôm Tiểu Ái nhìn sang, tạo một bức tường băng quanh cổ và Diệp Dục kín kẽ không lọt một chút gió.
Tường băng vừa dựng lên, một chất dịch nhờn xanh biếc bắn thẳng về phía Diệp Dục, đập lên tường bằng, tan thành khói xanh. Trong làn khói xanh, một con kiến thợ to như con mèo rung râu đung đưa bò đến chân Diệp Dục.
Đằng sau nó là một hàng kiến thợ chỉnh tề, nhưng mỗi con kiến thợ không lớn như vậy. Cơ thể đen bóng của chúng trườn qua mặt đất, bỏ lại một lớp dịch xanh nhờn.
Kiến vốn là giống loài có tổ chức, chỉ nhìn đám kiến biến dị xếp hàng chỉnh tế là biết sau khi tiến hóa, chúng không hề mất đi tập tính của loài. Có điều đám kiến thợ đông như vậy nhưng chỉ bò về phía Diệp Dục chứ không hề quan tâm đến Tô Tử và Tiểu Ái. Lý do vì sao?
Diệp Dục ngồi xổm xuống, tò mò nhìn đám kiến giương nanh múa vuốt ngoài tường bằng. Anh giơ một ngón tay, laser xuất hiện từ trong tường bằng xuyên ra cắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thoi-mat-the/848947/chuong-637.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.