Chương trước
Chương sau
Rất nhiều khi, Tạ Hào Thế biết bản thân làm sai nhưng mẹ Tạ vì anh ta đã cắn lưỡi tự tử. Trước khi lâm chung, mẹ Tạ đã gửi gắm Tạ Thanh Diễn cho anh ta, cho nên Tạ Thanh Diễn là trách nhiệm anh ta không thể trốn tránh được. Anh ta có tình có nghĩa nhưng lại có một thằng em trai vô tình vô nghĩa. Điều này khiến cho cuộc đời của Tạ Hào Thế từ đó mà đi nhầm hướng.
Không mệt sao? Biết rõ là bản thân mình đã đi sai đường, Tạ Hào Thế có thể không mệt mỏi sao? Trên con đường này, anh ta không có bạn bè, không có người thân, không có tự trọng, mặc cho người khác giẫm đạp, không hề có giới hạn. Gánh thêm cái cục nợ lớn là Tạ Thanh Diễn, Tạ Hào Thế đã mệt mỏi từ lâu.
Máu sau lưng chảy ròng ròng, nhuốm đỏ cả mặt đất Phi Phi đang ngồi. Phi Phi khóc nức nở, bế Tạ Hào Thế gào thét muốn đi tìm bác sĩ. Ý thức của Tạ Hào Thế thì càng lúc càng tan rã. Anh ta nhìn Tô Tô cười yêu thương giống như người anh trước mạt thế. Cánh môi mỏng khẽ động, chỉ thốt ra được hai chữ.
“Bảo trọng.”
Chỉ hai chữ “bảo trọng” nhẹ nhàng giống như sẽ biệt ly trong thời gian ngắn, giống như anh ta sắp đi xa nhưng rất nhanh sẽ quay về. Trước khi đi, anh ta dặn dò cô em gái nhỏ của mình phải quý trọng, bảo trọng, sau đó… vĩnh biệt.
Dưới ánh trăng sáng, trên đầu Tô Tô có một quả cầu nhỏ màu vàng đang xoay tròn. Cô đột nhiên nhớ ra. Rất nhiều năm về trước, vào một ngày mùa thu trăm hoa đua nở, cô được Tạ Thanh Diễn dẫn về. Khi cô đang ngồi trong vườn hoa của biệt thự nhà họ Tạ, trên chiếc bàn ăn màu trắng bày đầy hoa quả, Tạ Hào Thế mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo hơi mở rộng. Anh ta ngồi trước mặt cô, nghe Tạ Thanh Diễn giới thiệu cô với người nhà họ Tạ, sau đó mỉm cười thân thiện với cô.
“Chào em, anh là Tạ Hào Thế. Em có thể gọi anh là anh cả giống như Thanh Diễn.”
Cách một giỏ hoa quả, Tạ Hào Thế giơ tay ra, khẽ nắm tay Tô Tô, tự giới thiệu về mình. Khi đó, Tô Tô cảm thấy cái gọi là sức quyến rũ của người đàn ông trưởng thành chắc là giống với Tạ Hào Thế, vô cùng tự tin, kiêu ngạo lại rất thân thiện.
Tô Tô hơi buồn, bế Tiểu Ái đi hai bước về phía Tạ Hào Thế. Ký ức đã lâu bị cô lục lại, khiến đầu cô có chút hỗn loạn. Sau đó, Tô Tô cúi đầu nhìn anh ta chầm chậm nhắm mắt lại, ngực phập phồng cuối cùng đã bình ổn lại. Còn Phi Phi vẫn đang gào khóc. Xung quanh người qua người lại tấp nập cũng không thể mang đi nỗi bi thương của cô ta.
Trong mắt anh ta có hình ảnh thu nhỏ của Tô Tô, cho dù là đã nhắm mắt vẫn luôn nhìn cô, giống như năm đó lần đầu gặp nhau. Anh ta ngồi cùng bàn ăn cách cô một giỏ hoa quả nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn cô. Ánh mắt đó ấm áp, chất chứa tình cảm dành cho cô và lỗi lo người khác không nhìn thấy được.
Tạ Hào Thế đã chết, miễn cưỡng xem như là tự sát đi.
Bên ngoài trạm xăng, đám binh lính đang ra sức thắt chặt phòng tuyến. Lúc mặt trời ló rạng, bầy kiến biến dị cuối cùng cũng rút lui. Diệp Dục ôm Tô Tô, bế Tiểu Ái đi lên chiếc xe mà Sở Hiên đã chuẩn bị cho họ. Còn Sở Hiên đang cho người dọn dẹp sơ qua hiện trường, nhặt tinh hạch của kiến biến dị xong rồi mới đến chỗ Phi Phi đòi xác của Tạ Hào Thế.
“Đã nói trước rồi, anh em nhà họ Tạ, dù là sống hay chết tôi đều sẽ đưa đến cho Tào Tu Khiết.”
Không quan tâm đến nỗi đau đớn của Phi Phi, Sở Hiên dẫn người đến cướp xác của Tạ Hào Thế khiêng lên xe. Phi Phi không cho, Sở Hiên liền giơ súng lên đánh ngất Phi Phi đang điên cuồng gào thét rồi lôi cô ta lên một chiếc xe khác.
Trong lúc Sở Hiên đang những việc này thì cách đó không xa, trong một chiếc xe tải quân dụng, Diệp Dục ngồi trên ghế lái xe, Tô Tô bế Tiểu Ái ngồi trên ghế phụ. Cô nghiêng đầu, vẻ mặt lạnh lùng lặng lẽ nhìn Sở Hiên cướp xác, rồi lại nhìn một tên lính vội vã chạy đến, đứng nghiêm hành lễ với Sở Hiên, nói:
“Báo cáo. Tạ Thanh Diễn chạy mất rồi.”
Sở Hiên nhổ một bãi nước bọt xuống đất, quay đầu nhìn về phía Tô Tô, đảo mắt vẻ mặt u ám liền biến mất, mỉm cười nói ngọt xớt với Tô Tô:
“Cô xem, anh nhà họ Tạ đã chết mất một, chỉ còn lại một người thôi. Cô để tôi dẫn theo một tù binh sống đến làm quà lấy lòng Tào Tu Khiết nhé!”
“Tạ Thanh Diễn không chết, tôi sẽ không đi đâu cả.” Tô Tô nhíu mày, nhìn những binh sĩ đang khiêng xác Tạ Hào Thế. Bọn họ phủ một mảnh vải trắng lên trên người Tạ Hào Thế, phủ kín từ đầu đến chân anh ta, sau đó khiêng vào xe y tế. Tô Tô thu hồi ánh mắt lại, rồi lại nói với Sở Hiên: “Anh có hai lựa chọn, hoặc là dẫn chúng tôi đi giết Tạ Thanh Diễn, hoặc là chúng tôi tự tìm xe, đi cùng các anh đi đuổi giết Tạ Thanh Diễn.”
Bởi vì muốn tiễn Tạ Hào Thế chặng đường cuối cùng, Tô Tô đứng lặng lẽ tại chỗ, không có đi đuổi giết Tạ Thanh Diễn. Tiễn biệt Tạ Hào Thế xong, Tạ Thanh Diễn sẽ sẽ không còn bất kỳ chỗ dựa nào nữa. Lần này, đã đến lúc Tô Tô và Tạ Thanh Diễn thanh toán hết nợ nần. Dù thế nào cô cũng Tạ Thanh Diễn chết trên đường đi về phía Đông.
“Xem này, xe này, cô nói câu này quá nhẫn tâm rồi. Chúng ta là quan hệ gì chứ, xem như người xa lạ đúng không?” Sở Hiên cười run người, cũng không biết là cười thật hay cười giả, “Cô là trưởng thôn của thôn Bát Phương, muốn đi theo xe của tôi, tôi cầu còn không kịp. Đâu có thế để cô tự tìm xe, đi theo đuôi xe của chúng tôi chứ.”
Sở Hiên nói như thể người lúc trước chặn Tô Tô ở ngoài đường phòng tuyến, tỏ rõ lập trường muốn ở phe trung lập, căn bản không phải là Sở Hiên hắn.
Trên xe quân dụng, Tô Tô cụp mắt, nhìn Sở Hiên, rất có cảm giác coi thường. Không nói gì, mặc kệ Sở Hiên một mình chạy qua chạy lại như con choi choi ý.
Đợt tấn công của kiến biến dị khiến cho người của Sở Hiên sau khi làm chút tu sửa xong, lại tiếp tục phát minh, còn phải đến Thanh thành. Một đường, cô vừa đi vừa truy sát Tạ Thanh Diễn.
Nhân lúc trời tối, Tạ Thanh Diễn lái chiếc xe Hummer, trong khi mọi người đang bận rộn giết kiến biến dị thì hắn ta đã xông lên đường cao tốc, lái xe chạy như bay. Hôm nay, Sở Hiên phái người đi truy tìm về báo lại, Tạ Thanh Diễn lại giống như giẫm vào vận cứt chó, lái xe xông ra ngoài bầy kiến biến dị. Bởi vì ở chỗ tối qua kiến biến dị thường xuyên xuất hiện, không hề tìm thấy xe của Tạ Thanh Diễn lái qua và xác của hắn ta.
Đội ngũ của Sở Hiên có chưa đến mười lăm nghìn người. Hắn chọn người rất có sự bền bỉ, đa số đều là binh lính, cũng có số lượng ít là dị năng giả bình thường. Đóng quân ở Tương thành nhiều năm như vậy, Sở Hiên chưa từng thu nhận phiền toái, nhưng cũng cũng không phải không hỏi han gì đến người già, phụ nữ và trẻ nhỏ. Nếu những dị năng giả hắn tìm được hoặc chủ động đến đầu quân cho hắn mà không có bất kỳ giá trị lợi dụng nào với hắn thì Sở Hiên sẽ đưa những người đó đến thị trấn nhộng.
Những người được hắn giữ lại đều là tinh nhuệ, người nào người nấy đều đã trải qua sự huấn luyện của Sở Hiên, thân thủ cường tráng khỏe mạnh đến mức có thể một địch cả trăm.
Đội ngũ không đến tám nghìn người truy đuổi Tạ Thanh Diễn một ngày thì phát hiện ra chiếc xe Hummer Tạ Thanh Diễn vứt lại trên đường cao tốc. Sở Hiên gọi Diệp Dục đi xem, để lại Tô Tô và Tiểu Ái ngồi chơi trên xe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.