Đèn pha sáng trắng chiếu trên xe tải, Xuân Lai nhìn một hàng dài di thư phía trước, ngay ngắn y như là được bày trên giá sách. Anh ta đi một mạch qua, đẩy từng bức thư ra. Đợi khi anh ta đi đến trước mặt Xuân Hữu Nguyệt, không suy nghĩ trực tiếp dùng một tay đẩy di thư của Xuân Hữu Nguyệt về.
“Đội trưởng!!!” Xuân Hữu Nguyệt bi phẫn bước ra khỏi đội ngũ, trực tiếp đuổi theo bước chân Xuân Lai, cố chấp giơ bức di thư trong tay hô to: “Tôi muốn ở lại!”
“Cút!” Xuân Lai dừng bước, nghiêng đầu, liếc nhìn Xuân Hữu Nguyệt. Những bông tuyết bé xíu rơi trên vành mũ của cậu ta, cùng với động tác của Xuân Lai lại rơi từ vành mũ xuống đất. Chỉ nghe thấy giọng điệu Xuân Lai tràn đầy cảm giác chán ghét, “Ông đây nhìn cậu đã thấy phiền, cả ngày bám lấy tôi. Muốn chết cậu cũng không tha cho tôi, cút, cút, cút!”
“Đội trưởng!!!”
Xuân Hữu Nguyệt không nghe theo, hô to, vẫn cầm bức di thư chạy theo sau Xuân Lai. Anh ta không hiểu, không phải đã nói trước, anh ta muốn cùng Xuân Lai vào sinh ra tử sao? Đến lúc sắp đi thì Xuân Lai lại giở quẻ?
Xuân Lai ở phía trước đang vội vàng bước về phía trước thì đột nhiên dừng bước nhìn anh lính đầu to hơn bốn mươi tuổi bên cạnh. Anh lính đầu to kia cười bối rối, giơ di thư nói với Xuân Lai:
“Đột trưởng, tôi không con cái, cũng không có người nhà cần phải chăm sóc, bản thân còn mắc bệnh hiểm nghèo, cuộc sống không còn hy vọng gì nữa, thu của tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thoi-mat-the/848902/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.