Chương trước
Chương sau
Có một số binh lính mặc áo khoác dài màu trắng ra ngoài quân phục ở lại thu dọn phòng thí nghiệm đổ nát này, bọn họ thu thập tư liệu đang bay toán loạn khắp mọi nơi. Tô Tô ôm Tiểu Ái đứng một chỗ với mấy người Diệp Dục trông coi, nhân tiện dặn dò người đứng đầu chịu trách nhiệm áp tải xe đến thôn Bát Phương về vấn đề của Thiên Tứ.
Ý của cô là bất luận thế nào, khi các nhân viên nghiên cứu trong phòng thí nghiệm này đặt chân đến thôn Bát Phương, nhất định bọn họ phải khai báo tất cả mọi hạng mục nghiên cứu có liên quan đến phòng thí nghiệm ngay lập tức. Tô Tô muốn biết có thể tìm hiểu được tí gì liên quan đến Thiên Tứ từ những hạng mục nghiên cứu này không.
Đang nói chuyện với người phụ trách thì có mấy người lính bước đến muốn bắt tên xấu xí phía sau lưng Tô Tô. Tên xấu xí cũng là một trong những người phải đưa về thôn Bát Phương.
Thế nhưng tên xấu xí kêu a a, phản kháng vô cùng mãnh liệt, nhìn thấy có người muốn bắt anh ta, hai tay anh ta xuất hiện hai đám lửa, có vẻ khá kích động muốn đại khai sát giới với mấy người muốn bắt anh ta. Tô Tô mở miệng, quay đầu nhìn bộ dạng khẩn trương đến run rẩy của tên xấu xí, nói với mấy người lính:
“Thôi bỏ đi, có thể tinh thần anh ta bị kích thích, đầu óc chưa được bình thường. Không sao đâu, các anh cứ làm việc của mình đi, kệ anh ta.”
“Nhưng mệnh lệnh của cấp trên là phải đưa tất cả người ở chỗ này về thôn Bát Phương. Trong đầu bọn họ rất có thể đã được tiêm thành công vaccine phòng bệnh mạt thế, cần phải đưa về thôn Bát Phương nghiên cứu kỹ lưỡng.”
Vẻ mặt người lính đến bắt tên xấu xí có chút khó xử. Tuy là mang những người này về thôn Bát Phương nghiên cứu sẽ không hành hạ tàn ác vô nhân đạo như chỗ này nhưng hiển nhiên tên xấu xí đã từng là vật thí nghiệm sống không cho là vậy. Anh ta chỉ cảm thấy những người này chỉ nói đãi bôi để mang anh ta về nghiên cứu xong những gì hứa hẹn đều không làm.
Phía trước mặt tên xấu xí đột nhiên xuất hiện một bức tường lửa, nhiệt độ nóng đến bỏng người. Tô Tô cau mày không thể không ôm Tiểu Ái lùi về sau một bước. Diệp Dục xuyên qua tường lửa, đang muốn kiềm chế tên xấu xí bên kia thì tên xấu xí đã xoay người chạy mất, tốc độ kia người bên cạnh ngăn lại không nổi. Tô Tô và mấy người Diệp Dục cũng không muốn ngăn.
Anh ta chỉ là một kẻ đáng thương, bắt anh ta lại làm gì?
Hành động này của tên xấu xí khiến nhiệm vụ xuất hiện một gợn sóng nho nhỏ may mà không ảnh hưởng đến toàn bộ đại cục. Kế hoạch hành động lần này vẫn tiến hành theo phương hướng đã đề ra, một tí là xong. Đợi đến khi toàn bộ người và tài liệu trong phòng thí nghiệm được đưa lên xe chuyển về thôn Bát Phương, nhóm Tô Tô và Diệp Dục mới ngồi xe đi lên mặt đất, nhanh chóng trở về khu đông.
Nhận được tin tức nhóm Tô Tô rút lui an toàn, lực lượng tấn công của Phương Hữu Mạo ở phòng thủ quân sự bắt đầu từ từ rút lui. Lúc trước bởi vì hỏa lực quá lớn, Xuân Chính Tông dẫn người của ông ta vẫn luôn chống trả, căn bản không kịp lo cho phòng thí nghiệm dưới chân. Lúc này Phương Hữu Mạo rút lui, Xuân Chính Tông đang muốn dẫn người đuổi theo thì thuộc hạ của ông ta cầm theo súng vội vã chạy tới, đứng trước mặt Xuân Chính Tông đang muốn lên xe đuổi giết Phương Hữu Mạo nói:
“Báo cáo thủ trưởng, phòng thí nghiệm dưới đất bị tập kích!”
Xuân Chính Tông lập tức đứng lại, một chân đã bước vào trong xe, một chân vẫn ở ngoài, hai mắt trợn to nhìn thuộc hạ của mình, không dám tin hỏi:
“Cái gì? Nói lại cho ông đây nghe chỗ nào bị tập kích?”
“Phòng thí nghiệm dưới đất... bị tập kích!”
Tên thuộc hạ cảm thấy trên đầu bay qua mấy viên đạn, lặp lại những lời này một lần nữa, sắc mặt Xuân Chính Tông lúc này không được bình thường thì phải? Hắn vội vươn tay muốn đỡ lấy Xuân Chính Tông, miệng còn quan tâm hỏi một câu:
“Thủ trưởng, ngài có sao không?”
“Hoa Hoa đâu? Hoa Hoa đâu?” Xuân Chính Tông cảm thấy choáng váng, rút cái chân ở trong xe lại, nhắm mắt thở gấp hỏi.
Tên thuộc hạ chính trực lập tức đứng nghiêm trả lời: “Báo cáo thủ trưởng! Phòng thí nghiệm đã bị lửa bao vây, hai người Hoa Hoa và Hạ An đã hi sinh! Thí nghiệm sống không còn lại một ai! Toàn bộ tư liệu nghiên cứu bị cướp sạch!”
“...”
Xuân Chính Tông nghiêng đầu lườm tên thuộc hạ này, ánh mắt nhìn tên thuộc hạ giống như đang nhìn Phương Hữu Mạo. Xuân Chính Tông giơ súng trong tay lên chỉ vào đầu tên thuộc hạ chính trực, cả giận nói từng chữ một:
“Cút! Thừa dịp bây giờ ông đây còn có thể khống chế bản thân, cút xa vào!”
“Thủ trưởng! Ngài bình tĩnh!”
Sĩ quan phụ tá của Xuân Chính Tông ở bên cạnh lo lắng bu lại. Xuân Chính Tông tát một phát sượt qua tai sĩ quan phụ tá, nóng nảy tức giận nói:
“Toàn bộ phòng thí nghiệm dưới đất bị hủy sạch sẽ, hủy sạch sẽ. Tại sao hôm nay lão già Phương Hữu Mạo lên cơn điên chạy đến khu bắc khiêu khích chứ? Thì ra lý do là đây đây, là đây đây!!! Làm sao tôi có thể bình tĩnh, làm sao tôi có thể bình tĩnh?!”
Ông ta tức giận đứng tại chỗ gào thét. Người bên cạnh Xuân Chính Tông cũng biết tính ông ta thích giận chó đánh mèo nên đều lùi về sau mấy bước, đứng cúi đầu chịu trận chờ Xuân Chính Tông hết tức.
Sau khi Xuân Chính Tông tức giận một hồi lâu, vốn định đuổi theo Phương Hữu Mạo, đuổi đến khu tây thì đánh một trận long trời lở đất. Lúc này Xuân Chính Tông chẳng còn lòng dạ nào hết, toàn bộ người của Phương Hữu Mạo ở khu bắc rút hết về khu tây rồi ông ta vẫn chưa ngồi lên chiếc xe chuẩn bị ra trận kia.
Ván đã đóng thuyền rồi, Xuân Chính Tông ngoại trừ tức chết ra thì cũng chẳng còn biện pháp nào khác. Hiện tại ông ta có thể làm gì nữa? Hoa Hoa cũng chết rồi, ngay cả xác cũng không giữ lại được. Dù cho Xuân Chính Tông có bắt được Thiên Tứ, dùng toàn bộ máu của Thiên Tứ cũng không thể làm cho Hoa Hoa sống lại được.
Đêm náo nhiệt dần lặng xuống, tiếng súng lác đác vang lên rồi cuối cùng cũng chìm vào im lặng. Thật ra chiến dịch khu bắc này Phương Hữu Mạo cũng không chiếm được cái gì tốt cả, còn chết rất nhiều người. Nhưng mục đích ban đầu của Phương Hữu Mạo cũng không phải là đánh hạ căn cứ quân sự của Xuân Chính Tông, nên chỉ cần phá được phòng thí nghiệm thì cũng được coi là có thắng lợi rồi.
Nhưng trận tập kích chẳng biết lí do này làm cho tất cả nhóm tự phát ở Xuân thành bị căng thẳng. Phần lớn nhóm tự phát đều ở đây xem chừng dù thời tiết càng ngày càng lạnh. Phương Hữu Mạo và Xuân Chính Tông liều chết cắn nhau, phía chính phủ bận tranh đấu, lực lượng phòng ngự của Xuân thành nhất định sẽ bị suy yếu, đến lúc đó nhất định sẽ dùng đến các nhóm tự phát.
Nhưng tất cả các nhóm tự phát, bất kể là lớn hay vừa đều đang cân nhắc, không muốn bỏ sức ra bảo vệ Xuân thành. Nguyên nhân vô cùng đơn giản: bọn họ phải tập trung sức chiến đấu để bảo vệ địa bàn, đề phòng bị nhóm khác xâm chiếm. Nếu họ chia sức chiến đấu ra để bảo vệ Xuân thành, lực lượng của họ sẽ bị suy yếu. Khi đó, nếu có nhóm qua đoạt địa bàn, bọn họ sẽ gặp phải tình hình vô cùng bất lợi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.